Nguyễn Huy Hoàng

"Và trái tim không chết khi người ta nghĩ nó phải chết"

“Google bản thân mình” – Philip Schultz

google.jpg

Photo by Jonathan Hordle/ Rex Features

Philip Schultz (1945–) là nhà thơ người Mỹ và giám đốc sáng lập trường The Writers Studio ở New York City. Ông được trao giải thơ Lamont năm 1984 và giải Pulitzer cho thơ năm 2008.

Google bản thân mình

Những người lạ mang tên tôi,
bận rộn bị bắt cóc, tham ô,
được tôn vinh và chết đi với tốc độ đáng sợ.
Người thợ diệt mối mặc đồ nữ bị kết tội hiếp dâm
ở Kensington, Ohio, bị kết án
đến 72 năm không bảo lãnh, viên cảnh sát bị sát hại
khi ngăn chặn một vụ trộm ở Thermopolis, WY—họ có thể
hình dung một họa sĩ ở Florida mang tên mình
đang giao tiếp với người ngoài trái đất thông qua các tác phẩm điêu khắc
được làm bằng những thanh ray xe lửa, hay được viết về
trong thơ của một người khác trong gia đình thừa thãi của chúng ta
vì một lý do không ai trong chúng ta có thể giải thích?

Đôi khi tôi sợ mình là tưởng tượng, không thực sự tồn tại.
Nhận ra mình đang băn khoăn vì sao tôi có vẻ chỉ thích mình
khi, giả dụ, tôi đang mang một gương mặt thầy giáo—
bởi vì tôi chỉ thấy mình qua đôi mắt của người khác?
Nếu thế thì thực ra tôi là ai? Một mình vào ban đêm,
xem một trận bóng, tôi luôn luôn ngạc nhiên khi
tôi nói chuyện với mình bằng ngôi thứ ba, băn khoăn vì sao
người đàn ông này quan tâm đến thế chuyện anh ta không can dự vào.

Tự hỏi vì sao Nietzsche tìm sự cảm thông của hồn mình
thì dễ dàng hơn, một sự thật ông biết mình khinh bỉ,
có lẽ sợ mình sẽ không sống sót. Tưởng tượng ông thức khuya,
tìm bản ngã không ngừng phát triển, không xác định được của mình,
một quá khứ cư trú dễ hơn và khoan nhượng nhiều hơn,
nóng lòng muốn biết vì sao có người mang tên ông lại nói,
“Các nhà thơ nói dối quá nhiều… ai trong chúng ta không pha rượu giả?”

Trong đêm khuya Internet là một đầm lầy nguy hiểm
của sự xét mình mãn nhãn và sự hóa thân gây nghiện,
cái tôi làm chứng cho và chống lại chính nó, tìm bằng chứng
của chiến thắng và sự đồng lõa, sự ủng hộ mà không với ác ý,
thác cớ hoặc Chúa. Người đàn ông đang say sưa tìm kiếm
tất cả những người kể nhân vật mình, cảm giác như một hỗn hợp,
bị mắc kẹt đâu đó giữa Thiên đường và trần gian,
nhổ nước bọt vào gió này là ai? Có phải đó là vì anh ta biết
mình đang tiến gần hơn đến hồi kết, sẽ sớm biến mất
và biến thành hư vô? Có phải vì thế mà anh ta đang nghiên cứu
tất cả những ai trả lời lại tên mình, bởi vì
có thể có người đã tạo ra thời gian hoặc sự cảm thông hoặc Chúa
và sẽ yêu anh ta, dù chỉ trong phút chốc, vì chính anh ta?

Philip Schultz, “Googling Ourselves,” Luxury: Poems (W. W. Norton, 2018). This poem was first published in The New Yorker (October 23, 2017 Issue).

Copyright © 2017 by Philip Schultz | Nguyễn Huy Hoàng dịch.

Leave a comment

Information

This entry was posted on December 3, 2017 by in Thơ and tagged .

Categories

Archives

Enter your email address to follow this blog and receive notifications of new posts by email.