Nguyễn Huy Hoàng

"Và trái tim không chết khi người ta nghĩ nó phải chết"

“Ars Poetica với thịt xông khói” – Terrance Hayes

Terrance Hayes.jpg

Terrance Hayes sinh năm 1971 ở Columbia, South Carolina. Anh đã xuất bản sáu tập thơ và được trao giải Whiting cho thơ năm 1999, giải Kate Tufts Discovery năm 2000, và giải Sách Quốc gia Mỹ cho thơ năm 2010. Anh hiện là giáo sư ngành văn học Anh tại Đại học Pittsburgh.

Ars Poetica với thịt xông khói

May mắn sao, gia đình, lo lắng về nguồn thức ăn
đang cạn dần, gặp một con lợn nhỏ, có lẽ là thù địch
trên đường. Cô con gái tình cờ thấy nó trước,
đang sục cái mõm trầy trụa của nó vào cái gì ẩn
dưới đáy bụi gai: một quả trứng phủ đầy máu, có lẽ,
hoặc quả bóng cao su nhỏ đúng cái loại đã rụng
khỏi cái vợt mà mẹ tôi dùng để đánh tôi
khi tôi làm mẹ buồn. Lúc ấy người cha và người mẹ
còn đang vướng vào cuộc tranh cãi xưa cũ về nhân
và quả: ai làm hại ai trước, làm thế nào lòng ghen tị
không bắt đầu, thật ra, như là ghen tị, mà là tuyệt vọng.
Khi cô con gái cất tiếng gọi họ, họ quay sang
để thấy nó nhấc con lợn, không nặng hơn trẻ mồ côi,
ra khỏi bụi cây rồi đặt nó xuống con đường của họ.
Họ chờ xem con lợn sẽ thong dong chạy về trước
theo họ cho đến khi họ cắm trại hay lang thang về
ngôi nhà mà họ bỏ lại cho cuộc chiến. Đêm, bọc
trong những giọt mưa nhỏ, bắt đầu đổ lên họ.
“Hệ quả” là cái từ làm nổ tung đầu óc tôi.
Đi một con đường trong bóng tối là một cái gì đó
giống như một gia đình là một cái gì đó. Như con lợn,
tôi cũng muốn với qua những cái gai để lấy quả trứng
hay quả bóng, tin nó là biểu tượng của những gì sắp đến.
Tôi muốn lăn nó trong lòng bàn tay như cái đầu
của một con chim nhỏ cho đến khi nó hót với tôi. Tôi muốn
biết mẹ tôi đã sống qua ngày như thế nào mà
chưa bao giờ chạm vào lỗ hậu của chồng bà, chẳng hạn.
Bộ phận nào của bạn chưa bao giờ được chạm đến,
tôi muốn hỏi. Tôi được thuê để dẫn gia đình này
từ hiểm nguy đến một vùng đất nhiều hạt giống hơn đạn,
nhưng sự thật là, trong bóng tối thì không thể biết được
cái gì đang mọc trong đất. Những lô đất hoàn toàn câm lặng,
những lãng mạn bày ra trên cánh đồng bị đầm bởi nỗi xấu hổ.
Trái tim, về mặt sinh học mà nói, thật xấu xí khi nó bơm
dục vọng và nỗi sợ của nó xuống các mạch máu. Tức là,
ban đầu chúng ta chẳng có vết thương nào để nói
ngoài những cách để bày tỏ tình cảm của bố mẹ chúng ta.
Chúng tôi không bao giờ chắc con lợn đang tìm gì hay là
nó, thật ra, không phải lợn, mà là một linh hồn chú tâm nào
mà tuyệt vọng đã biến thành lợn, con quỷ đáng thương xót.
Không đưa ra một kết thúc bí ẩn, tôi sẽ nói
khi chúng tôi nuốt thịt, mắt chúng tôi nhắm lại.

Terrance Hayes, “Ars Poetica with Bacon,” The New Yorker (July 11 & 18, 2016 Issue). This poem was included in The Best American Poetry 2017.

Copyright © 2016 by Terrance Hayes | Nguyễn Huy Hoàng dịch.

Leave a comment

Information

This entry was posted on January 3, 2018 by in Thơ and tagged .

Categories

Archives

Enter your email address to follow this blog and receive notifications of new posts by email.