Nguyễn Huy Hoàng

the star is fading

“Nhà lãng mạn cuối cùng” – Nguyễn Huy Hoàng

Nhà lãng mạn cuối cùng

Em thấy thật buồn cho những ai phải chết, nàng nói,
Nhìn những bông pháo hoa nổ lụp bụp trên trời.
Nó giống như là, em cũng chẳng biết nữa, em chẳng muốn
Biết gì thêm. Chúng tôi đi xuống bờ kè và nhìn xuống
Mặt hồ đen. Mẹ em thường nói đom đóm là
Linh hồn của người chết lang thang. Chúng đi đâu
Cả rồi? Đêm không trăng. Có lần, ở Nigeria, em nhìn thấy
Một con hươu đực màu xanh dương. Nó đứng ngay
Ngoài trại của chúng em, mặt buồn khủng khiếp.
Em cứ nghĩ là nếu em lấy máy ảnh, nó sẽ biến mất, nhưng
Không, nó vẫn ở đó, cứ như một trách nhiệm nặng nề
Làm em không thở được. Cuối cùng nó đi vào
Rừng cây tối, bỏ lại em khóc sụt sùi. Chúng tôi dừng lại
Và nàng bắt đầu cởi quần áo. Những ý tưởng chúng ta có
Rốt cuộc trở thành những việc chúng ta làm. Trần truồng, nàng
Nhắm mắt lại và bước xuống nước. Trong khi đó, gió
Bật những chiếc đĩa hát của đêm và những đám mây điên
Bắt đầu trả lại một vài ngôi sao cho bầu trời. Có lẽ nó
Đã quá muộn. Có lẽ nó vẫn là ngày hôm qua.

Advertisement

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

Information

This entry was posted on July 8, 2020 by in Thơ and tagged .

Categories

Archives

Enter your email address to follow this blog and receive notifications of new posts by email.

%d bloggers like this: