Charles Simic (1938–2023) là nhà thơ người Mỹ gốc Serbia. Ông được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1990, giải thơ Griffin quốc tế năm 2005, và giải Wallace Stevens năm 2007.
Hôm nay tôi sẽ đi dạo phố cả ngày
Với đôi mắt nhắm.
Tôi sẽ không cầm gậy trắng hay dắt theo chó.
Tôi sẽ không cầm tấm biển bố cáo ngày tận thế.
Tôi sẽ không ăn gian, tôi sẽ không ti hí.
Phụ nữ sẽ tuần hành phản đối trên đại lộ
Vú phơi ra đầy kiêu hãnh.
Nó sẽ có cảm giác như đêm cuối năm.
Ai nấy sẽ đội một chiếc mũ ngộ nghĩnh.
Sẽ có những con khỉ đột trong đám đông.
Nó sẽ giống như Halloween.
Tôi sẽ quệt phải hàng ngàn nỗi cô đơn,
Cúi đầu và lẩm bẩm những lời xin lỗi.
Sẽ có những đứa trẻ mất tích,
Một hoặc hai kẻ giết người và người tình của họ.
Ai đó thở mùi hành tây
Sẽ áp một chiếc đồng hồ lạnh lẽo vào tai tôi.
Nó sẽ giống như tiếng cười câm lặng.
Những đường chỉ tay báo trước tương lai;
Những cái chân đau biết quá khứ.
Ở đâu đó quanh đây tôi đã từng bán cá nhiệt đới.
Tôi đã sơn trần nhà cho một nhà tang lễ.
Tôi đã làm người sắp chỗ cho một sô sex sống.
Mười phút nữa đến giờ đóng cửa,
Ở một phòng mai mối hiếm người lui tới
Một nàng dâu sẽ đợi tôi
Mặc bộ cánh ren trắng giống bà tôi.
Ở một công trường, tít trên tầng năm mươi,
Tôi sẽ bước trên một cây xà dài,
Và đi đến tận đầu của nó,
Hai cánh tay dang rộng để giữ lấy thăng bằng
Trước một cơn gió thổi từ sông.
Kia là cầu Brooklyn
Như ống tên của một cung thủ.
Kia là phố Bowery
Nơi người chết không bao giờ được chôn.
Hỡi nàng dâu vô danh đang đến để giải cứu tôi,
Bước đi trên cây dầm hẹp kia trên đôi giày cao gót,
Với đôi mắt nhắm chặt,
Lũ mòng biển sẽ giật tấm mạng che mặt em
Đúng lúc bàn tay đeo găng của em với lấy tay tôi.
Charles Simic, “The Anniversary,” Walking the Black Cat (Houghton Mifflin Harcourt, 1996). This poem was first published in The New Yorker (February 20 & 27, 1995 Issue).
Nguyễn Huy Hoàng dịch.