Paul Celan (1920–1970) là nhà thơ, dịch giả người Rumani. Viết chủ yếu bằng tiếng Đức, ông trở thành một trong những nhà thơ lớn nhất thời hậu Thế chiến thứ II của ngôn ngữ này.
Mọi thứ đều khác với những gì người nghĩ, với những gì tôi nghĩ,
lá cờ vẫn bay,
những bí mật nhỏ vẫn còn nguyên vẹn,
chúng vẫn đổ những cái bóng, trên điều này
người sống, tôi sống, chúng ta sống.
Đồng bạc tan chảy trên lưỡi người,
nó có vị của Ngày Mai, của Luôn Luôn, một con đường
tới nước Nga trỗi dậy vào trái tim người,
cây bạch dương Karelia
vẫn
đợi,
cái tên Osip đến về phía người, người nói với anh ta
những gì anh ta đã biết, anh ta lấy nó, anh ta lấy nó từ người, với đôi tay,
người tháo cánh tay khỏi vai anh ta, cánh tay phải, cánh tay trái,
người đặt của người vào chỗ của chúng, với đôi tay, với các ngón tay, với các đường,
– những gì bị giật ra, mọc lại cùng nhau –
giờ người có chúng, giờ hãy lấy chúng, giờ người có cả hai,
cái tên, cái tên, bàn tay, bàn tay,
hãy lấy chúng làm lời cam kết,
anh ta cũng lấy nó, và người có
lại những gì của người, những gì của anh ta,
những cối xay gió
đẩy không khí vào phổi người, người chèo
qua các kênh, đầm phá và rạch
bên ánh sáng lời,
không Vì sao ở đuôi, không Đi đâu ở mũi, một chiếc sừng cừu nâng người lên
– Tekiah! –
như một tiếng kèn qua những đêm vào ngày, các augur
xé xác nhau, con người
có sự bình yên của mình, Chúa
có của Ngài, tình yêu
trở về những chiếc giường, tóc
của những người đàn bà mọc lại,
cái nụ thụt vào trong
trên vú họ
lại trồi ra, về phía những đường sống,
những đường tim nó tỉnh dậy
trong tay người, thứ leo lên con đường hông, –
nó gọi là gì, vùng đất của người
đằng sau ngọn núi, đằng sau năm?
Tôi biết nó gọi là gì.
Như Chuyện mùa đông nó được gọi,
nó được gọi như Chuyện mùa hè,
Đất Ba Năm của mẹ người, nó đã là thế,
nó là thế,
nó lang thang khắp nơi, như ngôn ngữ,
ném nó đi, ném nó đi,
rồi người sẽ lại có nó, như
hòn sỏi từ
lòng chảo Moravia
mà ý nghĩ của người đã mang đến Praha,
đến ngôi mộ, đến những ngôi mộ, vào sự sống,
từ lâu
nó đã đi, như những lá thư, như mọi
chiếc đèn lồng, người phải
tìm lại nó, nó kia rồi,
nó nhỏ, trắng,
ở góc phố, nó nằm đó,
gần Normandie-Niemen – ở Bohemia,
đó, đó, đó,
sau ngôi nhà, trước ngôi nhà,
trắng nó trắng, nó nói:
Hôm nay – là đây.
Trắng nó trắng, một dòng-
nước tìm được đường qua, một dòng tim,
một con sông,
người biết tên nó, các bờ
treo đầy ngày, như cái tên,
người lần rờ nó bằng tay:
Alba.
Paul Celan, “Es ist alles anders,” Die Niemandsrose (S. Fischer Verlag, 1963).
Nguyễn Huy Hoàng dịch.