Wisława Szymborska (1923–2012) là nhà thơ người Ba Lan. Bà được trao giải Goethe năm 1991, giải Nobel văn chương năm 1996, và Huân chương Đại bàng Trắng của Ba Lan năm 2011.
Với sự giúp đỡ của con người và các yếu tố khác
thời gian đã làm với nó một công việc không tệ.
Đầu tiên nó lấy đi chiếc mũi, rồi bộ phận sinh dục
rồi lần lượt các ngón tay ngón chân,
qua năm tháng cánh tay này đến cánh tay kia,
đùi phải, đùi trái,
vai và hông, đầu và mông,
và những gì đã rơi nó đập vỡ thành từng mảnh,
thành đá vụn, thành sỏi, thành cát.
Khi một người sống chết đi theo cách đó
máu sẽ phun theo mọi cú đánh.
Thế nhưng các bức tượng cẩm thạch chết trắng
và không phải lúc nào cũng chết hoàn toàn.
Từ bức tượng đang nói đến chỉ còn lại tấm thân
và nó giống như một hơi thở gắng sức nén lại,
bởi bây giờ nó phải
kéo
vào mình
toàn bộ cái thanh và cái nặng
của những gì đã mất.
Và nó đã làm được,
đến giờ nó vẫn còn làm được,
làm được và làm lóa mắt,
làm lóa mắt và tồn tại –
Thời gian cũng xứng đáng được khen ngợi ở đây,
bởi vì nó đã nghỉ giữa chừng
và để dành cho sau này một chút.
Wisława Szymborska, “Greek Statue,” Here, trans. Clare Cavanagh and Stanisław Barańczak (Houghton Mifflin Harcourt, 2010).
Nguyễn Huy Hoàng dịch.