Louise Glück (1943–2023) là nhà thơ người Mỹ. Bà được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1993, giải Sách Quốc gia Mỹ cho thơ năm 2014, và giải Nobel văn chương năm 2020.
Trời đã vào thu ngoài chợ –
mua cà chua không còn khôn ngoan nữa.
Chúng vẫn đẹp ở bên ngoài,
một số tròn lẳn và đỏ, những giống hiếm
khác kiểu hình, cá biệt, như não người bọc trong vải dầu đỏ –
Bên trong, chúng đã hỏng. Đen, mốc –
không thể cắn một miếng mà không lo lắng.
Đây đó, giữa những quả hỏng, một quả
vẫn hoàn hảo, được nhặt lên trước khi sự thối rữa đi vào.
Thế chỗ cà chua, những rau củ chẳng ai thực sự muốn.
Bí ngô, rất nhiều bí ngô.
Bầu, những xâu ớt khô, những bó tỏi.
Các nghệ nhân bện những bông hoa chết thành những vòng hoa;
họ buộc những sợi len màu quanh oải hương khô.
Và một thời gian người ta tiếp tục mua những thứ này
như thể họ nghĩ những người nông dân sẽ đảm bảo
rằng mọi thứ sẽ trở lại bình thường:
những dây leo sẽ trở lại mang những hạt đậu mới;
những cây xà lách bé đầu tiên, rất mỏng, rất mảnh, sẽ bắt đầu
chọc lên khỏi đất.
Thay vào đó, trời mau tối.
Và mưa trở nên nặng hạt hơn; chúng mang
sức nặng của những chiếc lá chết.
Chạng vạng, bây giờ, một không khí của đe dọa, của điềm báo.
Và người ta tự cảm nhận thấy điều này; họ đặt một cái tên cho mùa,
mùa gặt, để đặt một bộ mặt tốt hơn lên những chuyện này.
Những quả bầu đang thối trên mặt đất, nho xanh ngọt đã hết.
Vài sợi rễ, biết đâu, nhưng đất cứng đến nỗi những nông dân họ nghĩ
không đáng để đào chúng lên. Để làm gì?
Để đứng ở chợ dưới một chiếc ô mỏng, dưới mưa, dưới cái lạnh,
không còn khách mua nữa?
Rồi sương giá đến; không còn nữa chuyện thu hoạch.
Tuyết bắt đầu; sự giả vờ là sự sống kết thúc.
Trái đất bây giờ trắng; những cánh đồng sáng lên khi mặt trăng lên.
Tôi ngồi ở cửa sổ phòng ngủ, nhìn tuyết rơi.
Trái đất giống như một tấm gương:
sự lặng gặp sự lặng, sự xa cách gặp sự xa cách.
Cái gì sống, sống dưới lòng đất.
Cái gì chết, chết không chống cự.
Louise Glück, “Harvest,” A Village Life (Farrar, Straus and Giroux, 2009).
Nguyễn Huy Hoàng dịch.