Nguyễn Huy Hoàng

"Và trái tim không chết khi người ta nghĩ nó phải chết"

“Mặt trời mọc” – Louise Glück

Louise Glück (1943–2023) là nhà thơ người Mỹ. Bà được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1993, giải Sách Quốc gia Mỹ cho thơ năm 2014, và giải Nobel văn chương năm 2020.

Mặt trời mọc

Thời gian này trong năm, các bục cửa sổ thơm mùi những ngọn đồi,
những bụi xạ hương và hương thảo mọc ở đó,
chen chúc vào những khoảng trống hẹp giữa những hòn đá
và, ở dưới thấp, nơi có đất thực sự,
cạnh tranh với những thứ khác, việt quất và lý chua,
những cây bụi nhỏ mà loài ong yêu thích –
Bất cứ gì chúng tôi ăn đều có mùi của những ngọn đồi,
ngay cả khi gần như chẳng có gì.
Hoặc biết đâu chẳng có gì thì có mùi như thế, xạ hương và hương thảo.

Biết đâu, nó cũng trông như thế –
đẹp, như những ngọn đồi, những tảng đá phía trên lằn ranh cây
được mạng bởi các loại thảo mộc có mùi thơm ngọt,
những loài thực vật nhỏ lấp lánh sương –

Leo lên đó và đợi bình minh là một sự kiện lớn,
thấy những gì mặt trời thấy khi nó trồi ra từ phía sau những tảng đá,
và những gì bạn không thấy được, bạn hình dung;

đôi mắt bạn sẽ đi xa nhất có thể, tới dòng sông, thí dụ,
và tâm trí bạn sẽ làm phần còn lại –

Và nếu bạn bỏ lỡ một ngày, thì luôn luôn có ngày tiếp theo,
và nếu bạn bỏ lỡ một năm, chẳng quan trọng,
những ngọn đồi chẳng đi đâu cả,
xạ hương và hương thảo vẫn cứ mọc trở lại,
mặt trời vẫn cứ lên, những bụi cây vẫn cứ ra trái –

Đèn đường tắt: đó là bình minh.
Bật: đó là hoàng hôn.
Là thế nào, cũng không ai nhìn lên. Người ta cứ xô về phía trước,
và mùi của quá khứ thì ở khắp mọi nơi,
xạ hương và hương thảo cọ vào quần áo bạn,
mùi của quá nhiều ảo tưởng –

Tôi trở lại nhưng tôi không ở lại.
Những người tôi quan tâm đều đã ra đi,
một số chết, một số biến mất vào một trong những nơi không tồn tại ấy,
những nơi chúng tôi đã mơ tới vì chúng tôi đã nhìn thấy chúng từ đỉnh đồi –
tôi phải xem những cánh đồng còn tỏa sáng không,
mặt trời còn nói không những lời dối trá cũ rằng thế giới đẹp biết bao
khi tất cả những gì bạn cần biết về một nơi chốn là người ta có sống ở đó không.
Nếu có, thì bạn biết mọi thứ.

Giữa chúng, những ngọn đồi và bầu trời chiếm hết không gian.
Bất cứ gì còn lại, đó là của chúng ta trong chốc lát.
Nhưng sớm muộn gì những ngọn đồi cũng sẽ lấy lại nó, đem cho những con thú.
Và biết đâu mặt trăng sẽ đưa biển tới đó
và nơi chúng ta từng sống sẽ là một dòng suối hay sông cuộn quanh chân đồi,
cho bầu trời lời khen ngợi của sự phản chiếu –

Xanh vào mùa hè. Trắng khi tuyết rơi.

Louise Glück, “Sunrise,” A Village Life (Farrar, Straus and Giroux, 2009).

Nguyễn Huy Hoàng dịch.

Leave a comment

Information

This entry was posted on May 28, 2024 by in Thơ and tagged .

Categories

Archives

Enter your email address to follow this blog and receive notifications of new posts by email.