Nguyễn Huy Hoàng

"Và trái tim không chết khi người ta nghĩ nó phải chết"

“Lời nguyền xác ướp” – Charles Simic

Charles Simic (1938–2023) là nhà thơ người Mỹ gốc Serbia. Ông được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1990, giải thơ Griffin quốc tế năm 2005, và giải Wallace Stevens năm 2007.

Lời nguyền xác ướp

Đánh bạn với một cô gái trẻ lập dị,
Cư dân độc nhất của một biệt thự hẻo lánh kiểu Victoria.
Cô dạo những cuốc bộ dài dưới cơn mưa chiều,
Và tôi cũng vậy, với mái tóc đầy lá rụng.

Kiếp trước cô là một ca sĩ opera.
Cô nhớ những chiếc bánh ngọt Napoli béo ngậy,
Chỉ vào một chút kem tươi
Vẫn còn dính ở khóe môi dưới,
Kể với tôi cô từng kéo một cây thập tự gỗ
Qua một thị trấn hủi ở đâu đó Ấn Độ.

Tôi sinh ra ở Copenhagen, đến lượt tôi tâm sự.
Cha tôi là một chủ nhà hòm phát đạt.
Mẹ tôi không lúc nào không chúi mũi vào sách.
Arthur Schopenhauer đã phá hoại mái ấm chúng tôi.
Kể từ đó, chẳng có ngày nào trôi qua mà tôi không
Đút một khẩu lục quay đã lên đạn vào mồm.

Cô bước đi trước tôi và quay lại
Như một người thuần sư tử, cao lớn với cây roi trong tay.
May thay, đúng lúc đó, gã xác ướp chạy qua
Trên một chiếc xe đạp chở đơn pizza của một ai đó
Và nguyền rủa màn sương và những chiếc ổ gà.

Charles Simic, “Mummy’s Curse,” Jackstraws (Houghton Mifflin Harcourt, 2000).

Nguyễn Huy Hoàng dịch.

Leave a comment

Information

This entry was posted on June 24, 2024 by in Thơ and tagged .

Categories

Archives

Enter your email address to follow this blog and receive notifications of new posts by email.

Design a site like this with WordPress.com
Get started