Octavio Paz (1914–1998) là nhà thơ người Mexico. Ông được trao giải Miguel de Cervantes năm 1981, giải văn chương quốc tế Neustadt năm 1982, và giải Nobel văn chương năm 1990.
Khi cây bút viết trên trang giấy,
vào bất kỳ giờ đơn độc nào,
ai dẫn nó?
Anh ta viết cho ai, người viết cho tôi,
bờ biển tạo nên từ đôi môi và từ giấc mơ,
ngọn đồi tĩnh lặng, vịnh,
bờ vai để quên đi thế giới mãi mãi?
Ai đó đang viết trong tôi, di bàn tay tôi,
chọn một từ, dừng lại,
hồ nghi giữa biển xanh và núi biếc.
Bằng một sức nóng băng giá
anh ta suy ngẫm những gì tôi viết.
Mọi thứ bùng cháy, ngọn lửa công lý.
Nhưng vị quan tòa này cũng là nạn nhân
và lên án tôi, anh ta lên án chính mình:
anh ta không viết cho ai, không gọi một ai,
anh ta viết cho chính mình, trong anh ta anh ta quên,
và được cứu, và trở lại thành chính tôi.
Octavio Paz, “Escritura,” Poemas (1935-1975) (Seix Barral, 1979).
Nguyễn Huy Hoàng dịch.