Nguyễn Huy Hoàng

"Và trái tim không chết khi người ta nghĩ nó phải chết"

“Một cuộc phiêu lưu” – Louise Glück

Louise Glück (1943–2023) là nhà thơ người Mỹ. Bà được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1993, giải Sách Quốc gia Mỹ cho thơ năm 2014, và giải Nobel văn chương năm 2020.

Một cuộc phiêu lưu

1.

Một đêm tôi chợt nhận ra khi đang nhắm mắt ngủ
rằng tôi đã xong xuôi với những cuộc phiêu lưu tình ái
mà tôi đã từng là nô lệ. Xong xuôi với tình yêu?
tim tôi lầm bầm. Tôi đáp lại rằng nhiều khám phá sâu sắc
đang đợi chúng ta, hy vọng, cùng lúc, tôi sẽ không bị yêu cầu
gọi tên chúng. Vì tôi không thể gọi tên chúng. Nhưng niềm tin chúng tồn tại –
chắc chắn điều này có ý nghĩa gì đó?

2.

Đêm hôm sau mang đến cùng một ý nghĩ,
lần này là về thơ, và trong những đêm sau đó
nhiều dục vọng và xúc cảm khác, theo cùng một cách,
cũng bị gạt sang bên mãi mãi, và mỗi đêm tim tôi
lại phản đối tương lai của nó, như một đứa bé bị lấy đi món đồ chơi yêu thích.
Nhưng những lời chia tay ấy, tôi nói, là lẽ thường phải thế.
Và một lần nữa tôi ám chỉ đến vùng đất rộng lớn
mở ra với chúng tôi sau mỗi lời giã biệt. Và với câu nói đó tôi trở thành
một hiệp sĩ vinh quang cưỡi ngựa vào hoàng hôn, và trái tim tôi
trở thành con ngựa cưỡi bên dưới tôi.

3.

Tôi đang, người sẽ hiểu, bước vào vương quốc của cái chết,
dẫu vì sao cảnh quan này lại bình thường đến vậy
tôi không biết. Ở đây, cũng vậy, ngày rất dài
trong khi năm rất ngắn. Mặt trời chìm xuống sau ngọn núi xa.
Những vì sao sáng, trăng tròn rồi khuyết. Chẳng mấy chốc
những khuôn mặt từ quá khứ hiện ra với tôi:
bố mẹ tôi, đứa em gái sơ sinh của tôi; có vẻ như họ vẫn chưa
nói xong những gì phải nói, mặc dù bây giờ
tôi có thể nghe thấy họ vì trái tim tôi lặng yên.

4.

Lúc này, tôi đã đến vách đứng
nhưng con đường, tôi thấy, không đổ xuống phía bên kia;
thay vào đó, phẳng ra, nó tiếp tục ở độ cao này
xa đến ngút tầm mắt, tuy dần dần
ngọn núi nâng đỡ nó đã hoàn toàn tan biến
cho nên tôi thấy mình đang cưỡi ngựa chạy đều trên không trung –
Khắp xung quanh, người chết cổ vũ tôi,
niềm vui tìm thấy họ bị xóa tan
bởi nhiệm vụ đáp lại họ –

5.

Như chúng ta tất cả đã cùng là xác thịt,
giờ chúng ta là sương.
Như chúng ta trước đây là những vật thể có bóng,
giờ chúng ta là chất không dạng, như những hóa chất bốc hơi.
Nhong, nhong, tim tôi nói,
hoặc có lẽ không, không – khó biết được.

6.

Đến đây viễn ảnh chấm dứt. Tôi ở trên giường mình, mặt trời buổi sáng
mãn nguyện mọc lên, chiếc chăn lông vũ
gồ thành những đụn trắng trên thân dưới của tôi.
Người đã ở cùng tôi –
có một vết lõm trên vỏ gối thứ hai.
Chúng ta đã thoát khỏi cái chết –
hay đây là quang cảnh từ vách đứng?

Louise Glück, “An Adventure,” Faithful and Virtuous Night (Farrar, Straus and Giroux, 2014). This poem was first published in The New Yorker (April 1, 2013 Issue).

Nguyễn Huy Hoàng dịch.

Leave a comment

Information

This entry was posted on July 27, 2024 by in Thơ and tagged .

Categories

Archives

Enter your email address to follow this blog and receive notifications of new posts by email.

Design a site like this with WordPress.com
Get started