Charles Simic (1938–2023) là nhà thơ người Mỹ gốc Serbia. Ông được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1990, giải thơ Griffin quốc tế năm 2005, và giải Wallace Stevens năm 2007.
Đối với ta mi luôn thật hơn là Chúa.
Sắp đặt đạo cụ cho một bi kịch,
Đóng những chiếc đinh,
Mà chỉ vài tay bạn cực thân được mời tới xem.
Chỉ để ra vẻ thân tình, mi biến một cô gái xinh thành què.
Cán xe máy qua một đứa trẻ.
Ta có thể nghĩ ra nhiều ví dụ khác nữa.
Cũng thế: Làm sao hai ta cứ mãi gặp nhau.
Một cái máy bán kẹo tiên tri ở Phố Tàu
Có thể có câu trả lời,
Một cánh cửa ọp ẹp cũ mở ra trong một cuốn phim kinh dị,
Một bộ bài ta bỏ lại trên bãi biển.
Ta có thể cảm thấy mi rúc sát vào ta ban đêm,
Với hơi thở nóng, đôi tay lạnh –
Còn ta đã như một cây đàn piano cũ
Lủng lẳng ngoài cửa sổ ở cuối sợi thừng.
Charles Simic, “To Fate,” My Noiseless Entourage (Houghton Mifflin Harcourt, 2005).
Nguyễn Huy Hoàng dịch.