Octavio Paz (1914–1998) là nhà thơ người Mexico. Ông được trao giải Miguel de Cervantes năm 1981, giải văn chương quốc tế Neustadt năm 1982, và giải Nobel văn chương năm 1990.
Mọi thứ đe dọa chúng ta:
thời gian, trong những mảnh sống chia
cái tôi đã
với cái tôi sẽ,
như con dao chém con rắn;
thời gian, sự trong suốt bị xuyên qua,
cái nhìn mù bởi nhìn vào chính nó;
những lời, đôi găng tay xám, bụi tinh thần trên cỏ, nước, da;
tên chúng ta, nổi lên giữa em và tôi,
những bức tường của sự rỗng không kèn nào phá được.
Cả giấc mơ và ngôi làng mơ của những hình ảnh vỡ,
cả cơn mê sảng và bọt tiên tri của nó,
cả tình yêu với răng móng của nó cũng không đủ đối với chúng ta.
Bên kia chúng ta,
trên biên giới của tồn tại và hiện hữu,
một sự sống hơn sự sống giành lấy chúng ta.
Ngoài kia đêm thở, nó lan rộng,
đầy những chiếc lá nóng lớn,
những tấm gương chiến đấu:
quả, móng vuốt, những con mắt, tán lá,
những tấm lưng tỏa sáng,
những cơ thể đi chen giữa những cơ thể khác.
Nằm đây trên bờ của rất nhiều bọt,
của rất nhiều sự sống không biết đến và bị trao đi,
em cũng thuộc về màn đêm.
Trải ra, sắc trắng thở,
đập, ôi ngôi sao bị chia,
cốc,
bánh mì nghiêng cán cân về phía bình minh,
khoảng ngừng của máu giữa lúc này và thời khác vô biên.
Octavio Paz, “Más allá del amor,” Bajo tu clara sombra (1935–1944).
Nguyễn Huy Hoàng dịch.