Octavio Paz (1914–1998) là nhà thơ người Mexico. Ông được trao giải Miguel de Cervantes năm 1981, giải văn chương quốc tế Neustadt năm 1982, và giải Nobel văn chương năm 1990.
cho José de la Colina
Nó đung đưa trên không
trượt
giữa các cành thân cột
lơ lửng
một cách lười biếng
giữa những quả điện cao
nó rơi
xiên
vẫn xanh
trên tuyết khác
Làm
từ cùng chất liệu với bóng
nó không đổ bóng
Có
mật độ của sự im lặng
Tuyết
là tuyết nhưng cháy
Những ngọn đèn pha
khoan những đường hầm bất chợt
ngay lập tức
sụp đổ
Đêm
thủng lỗ chỗ
lớn vào trong
hóa thành đêm
Những chiếc xe cứng đầu
đi qua
tất cả
theo các hướng khác nhau
tới cùng một đích đến
Một ngày
trên những thân sắt
những ngọn đèn sẽ nổ
Một ngày
dòng sông gầm rú những động cơ
sẽ phải tắt
Một ngày
những ngôi nhà kia sẽ là những ngọn đồi
trở lại
gió giữa những tảng đá
sẽ nói chuyện một mình
Xiên
giữa những cái bóng
không-bóng
sẽ phải rơi
gần như xanh
trên trái đất
Giống hệt như bây giờ
tuyết của triệu năm xưa
Octavio Paz, “Paisaje inmemorial,” Vuelta (Seix Barral, 1976).
Nguyễn Huy Hoàng dịch.