Nguyễn Huy Hoàng

"Và trái tim không chết khi người ta nghĩ nó phải chết"

“Lá cờ cuối” – Paul Celan

Paul Celan (1920–1970) là nhà thơ, dịch giả người Rumani. Viết chủ yếu bằng tiếng Đức, ông trở thành một trong những nhà thơ lớn nhất thời hậu Thế chiến thứ II của ngôn ngữ này.

Lá cờ cuối

Một con thú săn màu nước bị đuổi trong các vùng biên chạng vạng.
Vì vậy hãy buộc mặt nạ lên và nhuộm lông mi mi màu xanh lá.
Chiếc bát đựng đạn bi ngủ được chuyền trên những bàn gỗ mun:
từ mùa xuân đến mùa xuân rượu sủi bọt ở đây, năm rất ngắn,
rất dữ phần thưởng của những xạ thủ kia – bông hồng của chốn lạ:
bộ râu lầm lạc của mi, lá cờ rỗi rãi của gốc cây.

Mây và tiếng sủa! Chúng cưỡi cơn điên vào những cây dương xỉ!
Như những ngư dân chúng quăng lưới vào ma trơi và hơi khói!
Chúng quàng một sợi dây quanh các chỏm và mời vào điệu nhảy!
Và rửa những chiếc kèn trong nguồn – chúng học gọi dụ như thế.

Cái mi chọn làm áo choàng có đặc, và có chứa ánh lung linh không?
Chúng bò quanh các thân cây như giấc ngủ, như thể đưa ra giấc mộng.
Những trái tim chúng ném lên cao, những quả cầu rêu của sự điên:
ôi tấm lông cừu màu nước, lá cờ của chúng ta trên tháp!

Paul Celan, “Die letzte Fahne,” Mohn und Gedächtnis (Deutsche Verlags-Anstalt, 1952).

Nguyễn Huy Hoàng dịch.

Leave a comment

Information

This entry was posted on December 26, 2024 by in Thơ and tagged .

Categories

Archives

Enter your email address to follow this blog and receive notifications of new posts by email.

Design a site like this with WordPress.com
Get started