Charles Simic (1938–2023) là nhà thơ người Mỹ gốc Serbia. Ông được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1990, giải thơ Griffin quốc tế năm 2005, và giải Wallace Stevens năm 2007.
Ở Rome, trên con phố mang cái tên đó,
Tôi đang đi một mình dưới nắng
Trong cái nóng ban trưa, thì bắt gặp một ngôi nhà
Có những cửa chớp đóng, cảnh tượng đó
Làm tôi quặn thắt, đến mức tôi có thể
Đã sinh ra ở đó và rời đi không hết buồn rầu.
Các bức tường đất son, cánh cửa cũ xập xệ
Tôi đã muốn đẩy ra nhưng không đẩy,
Đã biết sự mát mẻ của lối vào,
Khu vườn với một cây cọ ở đằng xa,
Và các bậc thang tối tăm bên trái.
Cửa chớp đóng để làm mát các căn phòng phủ bóng
Trần cao không tưởng,
Và đây đó một tấm gương nước
Và khuôn mặt nhợt nhạt và méo mó của tôi
Để đón tôi và làm tôi giật mình mãi.
“Mi đã thấy thứ mi đang tìm,”
Tôi đã ngóng ai đó thì thầm.
Nhưng chẳng có ai ở đó, cả ở đó
Lẫn ở ngoài phố, vắng tanh
Trong cái nóng quái đản sinh ra
Những hồi ức giả tạo và những vị thần biển.
Charles Simic, “Via del Tritone,” A Wedding in Hell (Houghton Mifflin Harcourt, 1994).
Nguyễn Huy Hoàng dịch.