Octavio Paz (1914–1998) là nhà thơ người Mexico. Ông được trao giải Miguel de Cervantes năm 1981, giải văn chương quốc tế Neustadt năm 1982, và giải Nobel văn chương năm 1990.
1
Hoa
Tiếng rít, cái mỏ, cái răng, tiếng hú,
hư vô ăn thịt và sự ồn ào của nó,
thảy biến mất trước bông hoa giản dị này.
2
Nữ nhân
Hằng đêm nàng xuống giếng
và buổi sáng xuất hiện
với một thứ bò sát mới trong tay.
3
Tiểu sử
Không phải cái-có-thể-đã:
mà là cái-đã.
Và cái-đã, là đã-chết.
4
Những tiếng chuông đêm
Những con sóng bóng tối
chúng làm ướt suy nghĩ của tôi
– và không dập tắt nó.
5
Trước cửa
Những giọng, lời, tiếng cười.
Tôi ngập ngừng một lúc:
vầng trăng ở trên cao, đơn độc.
6
Viễn tượng
Nhắm mắt lại tôi thấy mình;
không gian, không gian
nơi tôi ở và nơi tôi không ở.
7
Bất hòa hợp
Những con côn trùng bận rộn,
những con ngựa màu mặt trời,
những con lừa màu mây,
những đám mây, những tảng đá khổng lồ không khối lượng,
những ngọn núi như những bầu trời đổ,
đàn cây uống nước dưới suối,
tất cả ở đó, sung sướng trong tồn tại của chúng,
trước chúng ta những kẻ không ở đây,
bị ăn mòn bởi giận dữ, bởi căm thù,
bị ăn mòn bởi tình yêu, bởi cái chết.
8
Mù chữ
Tôi ngẩng mặt lên trời,
phiến đá lớn khắc những chữ đã mòn:
những ngôi sao chẳng tiết lộ điều gì cho tôi.
Octavio Paz, “Piedras sueltas,” Piedras sueltas (1955).
Nguyễn Huy Hoàng dịch.