Octavio Paz (1914–1998) là nhà thơ người Mexico. Ông được trao giải Miguel de Cervantes năm 1981, giải văn chương quốc tế Neustadt năm 1982, và giải Nobel văn chương năm 1990.
Trắng, cung điện,
trắng trong mặt hồ đen.
Lingam và yoni.
Như nữ thần với nam thần
mi bao quanh ta, đêm.
Sân thượng mát.
Mi mênh mông, mênh mông
theo thiết kế riêng.
Những ngôi sao vô nhân.
Nhưng giờ này là của chúng ta.
Ta ngã và ta đứng dậy.
Ta cháy và ta chết chìm. Mi
chỉ có một thân xác thôi ư?
Những con chim trên mặt nước,
bình minh trên các mí mắt.
Lạc trong suy nghĩ,
cao như cái chết,
những cẩm thạch nảy mầm.
Các cung điện mắc cạn,
sắc trắng trôi dạt.
Phụ nữ, trẻ em
trên đường: trái cây
vương vãi.
Giẻ rách hay các tia chớp?
Đám rước trên đồng bằng.
Lanh canh và tươi mới
bên cánh tay và mắt cá chân
bạc chạy.
Mặc một bộ đồ thuê
cậu bé đi dự đám cưới mình.
Quần áo sạch
trải giữa những tảng đá.
Hãy nhìn chúng và im lặng.
Trên đảo nhỏ rít lên
những con khỉ đít đỏ.
Treo trên tường,
mặt trời đen giận dữ,
một tổ ong bắp cày.
Trán tôi cũng một mặt trời
của những ý nghĩ đen.
Ruồi và máu.
Trong sân của Kali
một con dê nhảy chồm.
Thần, người và thú
Ăn chung một đĩa.
Trên vị thần nhợt nhạt
nữ thần đen nhảy múa,
bị chặt đầu.
Cái nóng, giờ bị tách ra,
và những quả xoài thối…
Trán em, hồ nước:
phẳng lặng, không ý nghĩ.
Một con cá hồi quẫy.
Những ngọn đèn trên mặt nước:
những tâm hồn bơi thuyền.
Những gợn sóng:
đất son đồng bằng – và vết nứt…
Quần áo của em ở bên.
Tôi như một ngọn đèn
trên thân em che bóng.
Cái cân sống:
hai tấm thân bện
trên khoảng không.
Bầu trời đè nát chúng ta,
nước duy trì chúng ta.
Tôi mở mắt:
rất nhiều cây được sinh ra
đêm nay.
Những điều tôi đã thấy và nói,
mặt trời trắng xóa đi.
Octavio Paz, “El día en Udaipur,” Ladera este (Joaquín Mortiz, 1969).
Nguyễn Huy Hoàng dịch.