Nguyễn Huy Hoàng

"Và trái tim không chết khi người ta nghĩ nó phải chết"

“Con chim” – Charles Simic

Charles Simic (1938–2023) là nhà thơ người Mỹ gốc Serbia. Ông được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1990, giải thơ Griffin quốc tế năm 2005, và giải Wallace Stevens năm 2007.

Con chim

Một con chim gọi tôi
Từ một cái cây cao
Trong giấc mơ của tôi,

Gọi tôi từ cành hồng của ánh sáng ngày,
Từ cái bóng dài
Xích gần trái tim tôi hơn hằng đêm,
Gọi tôi từ rìa thế giới.

Tôi cho nó giấc mơ của tôi.
Nó nhuộm đỏ nó.
Tôi cho nó hơi thở của tôi.
Nó biến nó thành những chiếc lá xào xạc.

Nó gọi tôi từ đám mây cao nhất.
Tiếng nó ríu rít
Như một que diêm bập bùng
Trong một nấm mồ mới.

*

Con chim, hình dạng
Giống như là bên trong
Một cái mồm há hốc.

Lúc rạng đông,
Khi bầu trời trở trong và sáng sủa
Như nước
Người ta báp têm cho một đứa trẻ,
Ta đã trèo về phía mi.

Mặt đất nhỏ dần phía dưới.
Sự trống rỗng gào rú
Làm ớn lạnh bàn chân ta,
Rồi trái tim ta.

*

Lát sau, tôi thiếp đi
Trong rừng,
Rúc trong một khoảnh trống nhỏ
Với màn sương thay cho một người tình,

Và mơ thấy mình
Có đôi mắt nghiêm nghị
Của con chim
Đang nhìn tôi ngủ.

Charles Simic, “The Bird,” Return to a Place Lit by a Glass of Milk (George Braziller, 1974).

Nguyễn Huy Hoàng dịch.

Leave a comment

Information

This entry was posted on March 21, 2025 by in Thơ and tagged .

Categories

Archives

Enter your email address to follow this blog and receive notifications of new posts by email.

Design a site like this with WordPress.com
Get started