Nguyễn Huy Hoàng

"Và trái tim không chết khi người ta nghĩ nó phải chết"

“Tuần Thánh” – Boris Pasternak

Boris Pasternak (1890–1960) là nhà thơ và nhà văn người Nga. Ông được trao giải Nobel văn chương năm 1958.

Tuần Thánh

Khắp nơi hẵng còn trong bóng tối.
Và hẵng còn quá sớm trên thế gian,
Nên trên cao hẵng còn sao hàng ngàn,
Và mỗi ngôi như ban ngày sáng chói,
Và trái đất nếu quyết được cho mình
Nó sẽ ngủ xuyên suốt lễ Phục Sinh
Trong lời ru của các Thánh Vịnh.

Khắp nơi hẵng còn trong bóng tối.
Thế giới vừa mới chỉ khởi sinh,
Và quảng trường như một sự vĩnh hằng
Nằm từ ngã tư đến góc phố,
Nơi hơi ấm của bình minh sáng tỏ
Còn phải đợi thêm một ngàn năm.

Và trái đất hẵng còn trần truồng
Và nó chẳng có gì mà mặc
Để rung những cái chuông trong đêm
Hay hát đệm cho dàn hợp xướng.

Và từ ngày Thứ Năm Rửa Chân
Cho đến ngày Thứ Bảy Tuần Thánh
Dòng nước táp vào các bờ sông
Và tạo ra các xoáy nước.

Rừng cũng bị lột trần, không gì bao bọc,
Và trong cuộc thương khó của Kitô,
Như một hàng người cầu nguyện, đứng
Một đám thân những cây thông.

Và trong thành phố, như đang tụ họp,
Trong một khoảng không gian tí hon,
Những cái cây trơ trụi hướng mắt trông
Vào lan can của nhà thờ trước mặt.

Ánh mắt chúng toát lên sự kinh khiếp.
Và nỗi sợ ấy có thể hiểu dễ dàng.
Các khu vườn vượt ra khỏi bờ rào,
Các cột trụ của trái đất rung chuyển:
Ấy là Chúa họ đang chôn.

Và chúng thấy ánh sáng ở cổng điện,
Một hàng nến, những tấm áo đen,
Những khuôn mặt đẫm lệ – bỗng nhiên
Một đám rước bắt đầu di chuyển
Mang theo cây thập giá và tấm vải liệm,
Và đứng trước cổng hai cây bạch dương
Tránh sang bên để nhường bước.

Và đám rước đi vòng quanh sân
Dọc theo mép của những con đường,
Và mang từ phố vào trong tiền sảnh
Mùa xuân, cuộc trò chuyện mùa xuân,
Và không khí có vị như bánh thánh
Và những làn hơi của mùa xuân.

Và tháng Ba vãi những nắm tuyết
Trên hiên nhà xuống những kẻ tàn tật,
Như thể một ai vừa bước ra đường,
Và khênh ra, và mở nắp rương,
Và phân phát hết mọi thứ bên trong.

Và tiếng hát vang đến tận mặt trời mọc,
Và đã khóc cho đến lúc xuôi lòng,
Chúng rút đi lặng lẽ từ bên trong
Về những vùng đất hoang dưới đèn đường,
Các đoạn Phúc âm và Thánh Vịnh.

Nhưng nửa đêm mọi xác thịt im lặng,
Nghe thấy tiếng thì thầm của mùa xuân,
Tin rồi khi tiết trời bắt đầu quang –
Cái chết bấy giờ ắt sẽ bị chinh phục
Bởi sức mạnh của Phục Sinh.

Boris Pasternak, “На Страстной” (1946).

Nguyễn Huy Hoàng & Phạm Hà Anh dịch.

Leave a comment

Information

This entry was posted on April 17, 2025 by in Thơ and tagged .

Categories

Archives

Enter your email address to follow this blog and receive notifications of new posts by email.

Design a site like this with WordPress.com
Get started