Nguyễn Huy Hoàng

"Và trái tim không chết khi người ta nghĩ nó phải chết"

“Điền viên” – Louise Glück

Louise Glück (1943–2023) là nhà thơ người Mỹ. Bà được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1993, giải Sách Quốc gia Mỹ cho thơ năm 2014, và giải Nobel văn chương năm 2020.

Điền viên

Mặt trời lên cao trên núi.
Đôi khi có sương mù
nhưng mặt trời luôn luôn ở phía sau
và sương mù không so được với nó.
Mặt trời đốt xuyên qua,
như tâm trí đánh bại sự ngu dốt.
Khi mù tan, bạn thấy đồng cỏ.

Chẳng ai thực sự hiểu
sự tàn bạo của nơi này,
cái cách nó giết người vô cớ,
chỉ để duy trì thói quen.

Thế nên người ta chạy – và một thời gian, xa khỏi đây,
họ phấn khởi, vây quanh là rất nhiều lựa chọn –

Nhưng chẳng tín hiệu nào từ trái đất
có thể chạm tới được mặt trời. Đâm đầu
chống lại thực tế đó, bạn sẽ lạc lối.

Khi trở về, họ quẫn hơn.
Họ nghĩ họ đã thất bại ở thành phố,
không phải thành phố đã không làm tốt các lời hứa của nó.
Họ đổ lỗi cho hoàn cảnh lớn lên: tuổi trẻ đã qua, họ đã trở lại,
im lặng, giống như những ông bố của họ.
Các Chủ nhật, vào mùa hè, họ đứng dựa vào tường phòng khám,
hút thuốc lá. Khi nhớ ra,
họ hái hoa tặng các cô bạn gái của họ –

Điều đó làm các cô gái thấy vui.
Họ nghĩ nơi này đẹp, nhưng họ nhớ thành phố, các buổi chiều
đi mua sắm và trò chuyện, cái bạn làm
khi bạn không có tiền…

Với suy nghĩ của tôi, ở lại đây thì tốt hơn;
như thế, những giấc mơ sẽ không làm hại bạn.
Lúc chạng vạng, bạn ngồi bên cửa sổ. Bất kể sống ở đâu,
bạn cũng nhìn thấy các cánh đồng, dòng sông, các thực tế
mà bạn không thể áp đặt mình lên đó –

Với tôi, nó an toàn. Mặt trời mọc; sương mù
tan đi để để lộ
ngọn núi hùng vĩ. Bạn có thể thấy đỉnh núi,

nó trắng làm sao, ngay cả vào mùa hè. Và bầu trời rất xanh,
điểm xuyết những cây thông nhỏ
như những ngọn giáo –

Khi đi bộ đã mệt
bạn nằm xuống cỏ.
Khi đứng dậy, bạn có thể thấy trong chốc lát bạn vừa nằm đâu,
cỏ chỗ đó trơn láng, bị đè rạp xuống
thành hình cơ thể. Rồi lúc sau bạn nhìn lại,
cứ như bạn chưa từng nằm đó bao giờ.

Giữa chiều, giữa hè. Các cánh đồng trải dài bất tận,
yên bình, tươi đẹp.
Như những con bướm với những đốm đen,
những bông anh túc nở rộ.

Louise Glück, “Pastoral,” A Village Life (Farrar, Straus and Giroux, 2009).

Nguyễn Huy Hoàng dịch.

Information

This entry was posted on April 23, 2025 by in Thơ and tagged .

Categories

Archives

Enter your email address to follow this blog and receive notifications of new posts by email.

Design a site like this with WordPress.com
Get started