Pablo Neruda (1904–1973) là nhà thơ người Chilê. Ông được trao giải Nobel văn chương năm 1971 cho “một thứ thơ […] đã làm sống lại định mệnh và những ước mơ của một châu lục.”
Như sự tiếp tục từ những gì đã đọc và những gì trước trang sau, ta phải hướng ngôi sao của mình về lãnh địa tình yêu.
Quê hương trong giới hạn của hai cánh tay dài, ấm áp, của nỗi dục vọng dài, song song, và một chốn vàng ròng được bảo vệ bởi hệ thống và khoa học chiến binh toán học. Đúng, ta muốn cưới người phụ nữ đẹp nhất ở Mandalay, muốn giao phó tấm thân trần tục này cho âm thanh của người phụ nữ nấu, cho tiếng váy phấp phới và đôi chân trần chuyển động và hòa quyện như gió và lá.
Tình yêu của một cô gái với đôi bàn chân nhỏ và điếu xì gà lớn, những bông hoa hổ phách trên mái tóc thuần khiết hình trụ, và sống trong nguy hiểm, như một bông loa kèn đầu nặng có một sự đồng nhất đặc.
Và thê tử của ta trên bờ biển của ta, cạnh lời thì thầm của ta đến từ rất xa, nàng thê tử Birma của ta, con gái của nhà vua.
Rồi mái tóc xoăn đen nhánh của nàng ta hôn, và bàn chân của nàng ngọt ngào và vĩnh cửu: và khi đêm xuống, khi cối xay của nó được tháo xích, ta lắng nghe con hổ của mình và khóc cho kẻ vắng mặt.
Pablo Neruda, “El joven monarca,” Residencia en la tierra (Ediciones del Árbol, 1935).
Nguyễn Huy Hoàng dịch.