Octavio Paz (1914–1998) là nhà thơ người Mexico. Ông được trao giải Miguel de Cervantes năm 1981, giải văn chương quốc tế Neustadt năm 1982, và giải Nobel văn chương năm 1990.
Những cánh cửa của năm mở ra
như những cánh cửa của ngôn ngữ,
vào cái không biết.
Đêm qua em đã nói với tôi:
ngày mai
ta sẽ phải vạch ra những ký hiệu,
vẽ một cảnh quan, dệt một cốt truyện
trên trang đôi
của giấy và ngày.
Ngày mai ta sẽ phải phát minh,
một lần nữa,
thực tế của thế giới này.
Tôi mở mắt muộn.
Trong tích tắc của một tích tắc
tôi cảm thấy giống như người Aztec,
dòm
từ mỏm đá của mũi đất
qua các khe hở của chân trời
sự trở lại bất định của thời gian.
Không, năm đã trở lại.
Nó lấp đầy cả căn phòng
và ánh mắt tôi gần như chạm vào nó.
Thời gian, không cần ta giúp,
đã sắp xếp,
theo thứ tự hệt như ngày hôm qua,
các ngôi nhà trên con phố vắng,
tuyết trên các ngôi nhà,
sự im lặng trên tuyết.
Em ở bên tôi,
vẫn đương ngủ.
Ngày đã phát minh ra em
nhưng em vẫn chưa chấp nhận
sự phát minh ra em vào ngày này.
Có lẽ cả sự phát minh ra tôi.
Em ở một ngày khác.
Em ở bên tôi
và tôi thấy em, như tuyết,
ngủ giữa những vẻ bề ngoài.
Thời gian, không cần ta giúp,
phát minh ra các ngôi nhà, phố, cây,
những người đàn bà ngủ.
Khi em mở mắt ra
ta sẽ bước đi, một lần nữa,
giữa các giờ và những phát minh của chúng,
và nán lại giữa những vẻ bề ngoài
ta sẽ làm chứng cho thời gian và các biến vị của nó.
Ta sẽ mở những cánh cửa của hôm nay,
ta sẽ bước vào cái không biết.
Octavio Paz, “Primero de Enero,” Árbol adentro (Seix Barral, 1987).
Nguyễn Huy Hoàng dịch.