Gottfried Benn (1886–1956) là nhà thơ người Đức.
Khi mọi thứ nằm đó, bị lột ra,
những ý nghĩ, tâm trạng, các duet
bị đánh vẩy – nằm đó không da,
không giấy bạc – và lớp màng trơ
– tất cả da đã bị trôi sạch –
kết mạc đẫm máu nhìn vào sự câm lặng –:
còn lại gì?
Câu hỏi của những câu hỏi! Nhưng
không người nào tỉnh táo
hỏi thế nữa –
những hồi tưởng Phục hưng,
những chất chồng Baroque,
các bảo tàng lâu đài –
không khoan nữa,
nhưng chẳng có nước ngầm,
các giếng tối tăm,
các phong cách cạn kiệt –
thời gian đã nhận lấy sự tĩnh lặng,
giờ thở
trên một chiếc bình,
đã muộn, các cú đánh đã tung ra.
thêm một chút khóa chặn và bám,
boong – thế giới tôi đem cho
bất cứ ai thấy vừa lòng với nó:
con bạc sẽ không hóa nghiêm túc
tên bợm sẽ không đến Gobi,
đến cả một cô nương đeo kính
cũng tuyên ngôn hạnh phúc:
cô ta sẽ có nó –
hồ nước nằm lặng yên,
bao quanh bởi những bông lưu ly,
và những con rái cá cười.
Gottfried Benn, “Stilleben,” Fragmente (Limes Verlag, 1951).
Nguyễn Huy Hoàng dịch.