Octavio Paz (1914–1998) là nhà thơ người Mexico. Ông được trao giải Miguel de Cervantes năm 1981, giải văn chương quốc tế Neustadt năm 1982, và giải Nobel văn chương năm 1990.
1
Suối ánh sáng: một con chim
hót trên sân thượng.
Trên các thung lũng và núi non
của cơ thể em, ngày rạng.
2
Ngọn lửa ngủ trong đêm,
nước thứ tỉnh dậy cười.
3
Dưới tán cây của mái tóc em
vầng trán em:
một vòm cây,
sự sáng rõ giữa những cành cây.
Tôi nghĩ về những khu vườn:
làm cơn gió khuấy động những ký ức em,
làm mặt trời rẽ những bụi cây em!
4
Dưới gốc cây cọ
cao lớn như một gã man rợ,
sắc xanh lượn sóng trước mặt trời hung tợn,
em nằm nghỉ.
Một vùng nước lặng
– nước dưới bóng – thân em.
Sự tĩnh lặng. Trưa mênh mông
cơ hồ thoi thóp.
Giữa hai chân em, thời gian vẫn cứ trôi, ương ngạnh.
5
Một vệt nắng, vàng sống,
các vết rạn, các chữ thập, xoắn ốc,
các chòm sao xanh:
con côn trùng hình tam giác
bò giữa đám cỏ
ba hoặc bốn milimét mỗi giờ.
Trong một khoảnh khắc, em đã giữ nó
trong lòng bàn tay
(nơi số phận vạch ra các bí mật arabesque)
nó là một viên ngọc sống, một sinh vật
biết đâu đã rơi xuống từ Titania
– và một cách cung kính, em để nó đi,
về với Toàn thể Vĩ đại.
6
Ngày, bông hoa tối hậu,
từng giờ một cháy.
Một bông hoa khác, đen, nhú ra.
Một cách không nhận ra được
em đi qua bóng tối
và bước vào, mệnh phụ của đêm.
Cơ hồ một làn sóng,
cơ hồ một mùi hương, trắng,
em nằm xuống giường tôi.
Em lại là một phụ nữ.
7
Những đồng bằng của tấm chăn
và đêm của các cơ thể,
thủy triều của ham muốn
và hang động của những giấc mơ.
8
Ngủ dưới mí mắt em
một ngôi làng không sờ thấy được:
những gió lốc háo hức,
những đứa con của cái chạm, hiện thân,
uống máu, là những hình thức
biến đổi của ham muốn
và luôn luôn là một:
những khuôn mặt kế tiếp nhau
của cái sự sống là sự chết,
của cái sự chết là sự sống.
Octavio Paz, “Noche, día, noche,” Árbol adentro (Seix Barral, 1987).
Nguyễn Huy Hoàng dịch.