Pablo Neruda (1904–1973) là nhà thơ người Chilê. Ông được trao giải Nobel văn chương năm 1971 cho “một thứ thơ […] đã làm sống lại định mệnh và những ước mơ của một châu lục.”
Trần truồng em giản dị như một trong đôi bàn tay em,
mịn màng, đất, tối giản, tròn trịa và trong suốt,
em có các đường nét của trăng, các lối đi của cây táo,
trần truồng em mảnh mai như hạt lúa trần truồng.
Trần truồng em xanh như đêm Cuba,
em có những dây leo và sao trời trên mái tóc,
trần truồng em bao la và vàng rực
như mùa hạ trong một thánh đường bằng vàng kim.
Trần truồng em nhỏ bé như một móng tay em,
cong cong, tinh tế, hồng hào đến khi ngày ló dạng
và em bước xuống miền đất ngầm của thế gian
như xuống một đường hầm dài của áo quần và công việc:
sự rực sáng của em lụi tắt, khoác áo, trút lá đi
và một lần nữa trở lại làm một bàn tay trần truồng.
Pablo Neruda, “XXVII,” Cien sonetos de amor (Editorial Losada, 1959).
Nguyễn Huy Hoàng dịch.