Adam Zagajewski (1945–2021) là nhà thơ, nhà văn, nhà tiểu luận người Ba Lan. Ông được trao giải văn chương quốc tế Neustadt năm 2004 và giải Heinrich Mann năm 2015.
Tưởng niệm Joseph Brodsky, Krzysztof Kieślowski
Mặt trời còn quá mong manh, quá non trẻ,
đến nỗi chúng ta có chút e ngại; một cử động bất cẩn
có thể làm xước nó, một tiếng hét – nếu ai đó
muốn hét – cũng có thể gây hại; chỉ những con én bay vút,
với đôi cánh như đúc bằng gang, cứng cáp,
mới được phép kêu lên ầm ĩ, bởi chúng đã trải qua
tuổi thơ ngắn ngủi, đầy lo âu trong những chiếc tổ đất sét,
cùng với anh chị em, những hành tinh nhỏ bé, điên rồ,
đen như những quả mọng rừng.
Trong quán cà phê nhỏ người bồi bàn thiếu ngủ – những cái bóng
cuối cùng của đêm tụ lại dưới mắt – tìm tiền lẻ
trong chiếc túi to đùng, và cà phê thoảng mùi mực in
trang trọng, mùi ngọt ngào, Ả Rập. Màu trời xanh biếc
hứa hẹn một buổi chiều dài, một ngày bất tận.
Ta nhìn mi, như thể mới thấy mi lần đầu.
Và đến cả những cây cột của Plladio cũng trông
như mới chào đời, trồi lên từ những con sóng bình minh
như người bạn già hơn của mi, Venus.
Bắt đầu lại, đếm mất mát, đếm những người đã ra đi,
bắt đầu một ngày mới, không còn hai anh, anh,
người chúng tôi đã chôn cất hai lần và khóc thương hai lần,
người đã sống mãnh liệt gấp đôi những người khác, trên hai lục địa,
trong hai ngôn ngữ, trong thực tế và tưởng tượng – rồi đến anh,
với khuôn mặt đẽo tạc, với một cái nhìn phóng to
các vật thể, các trái tim (luôn luôn quá nhỏ).
Cả hai anh đã ra đi, và từ nay chúng tôi sẽ sống một cuộc đời kép,
vừa trong bóng tối lại vừa trong ánh sáng, trong nắng rạng
và các hành lang đá mát, trong đau buồn và vui sướng.
Adam Zagajewski, “A Morning in Vicenza,” Without End: New and Selected Poems, trans. Clare Cavanagh, Renata Gorczynski, Benjamin Ivry, and C. K. Williams (Farrar, Straus and Giroux, 2002).
Nguyễn Huy Hoàng dịch.