Boris Pasternak (1890–1960) là nhà thơ và nhà văn người Nga. Ông được trao giải Nobel văn chương năm 1958.
Anh đứng, nhìn từ ngưỡng cửa
Và không nhận ra nhà mình.
Cô bỏ đi, như trốn chạy.
Vệt xáo trộn khắp sau lưng.
Anh không hiểu sự hỗn loạn
Ngự trị ở trong căn phòng
Bởi chưng những giọt nước mắt
Và cơn đau đầu xé ngang.
Tai anh ù đi từ sáng.
Anh tỉnh, hay là đang mơ?
Và tại sao trong tâm trí
Luôn hiện hình ảnh biển xa?
Qua sương giá trên cửa sổ
Ánh sáng của Chúa mịt mùng,
Tuyệt vọng nỗi buồn nhân bội
Như sa mạc của đại dương.
Với anh, qua từng đường nét
Cô đã rất đỗi thân thương,
Như biển, qua từng con sóng,
Với bờ cát đã rất gần.
Như sậy ngập sự xao xuyến
Sau trận dông bão bít bùng,
Hình bóng cô và vóc dáng
Đã chìm xuống đáy hồn anh.
Qua những năm tháng gian khó,
Bao ngày không thể hình dung,
Một con sóng của số phận
Đã đưa cô đến bên anh.
Giữa trùng trùng cách trở,
Vòng qua muôn vàn hiểm nguy
Sóng xô cô, xô cô đến
Và đẩy cô đến thật gần.
Mà nay cô đi rồi, có lẽ
Điều gì cưỡng buộc không chừng!
Chia ly sẽ giày vò họ,
Nỗi buồn sẽ gặm tủy xương.
Rồi anh nhìn quanh lần nữa:
Trước lúc sắp sửa ra đi
Cô đã lật tung mọi thứ
Đựng trong ngăn tủ mọi khi.
Anh vẩn vơ cho đến tối
Nhặt cho vào một chiếc hòm
Những mảnh vải nằm vương vãi
Và những mẫu rập, đồ may.
Và, một mũi kim đâm ngón
Trên tấm vải còn dở dang,
Bỗng anh thấy lại cô, thấy tất cả,
Và anh khóc trong lặng câm.
Boris Pasternak, “Разлука” (1953).
Nguyễn Huy Hoàng & Phạm Hà Anh dịch.