Octavio Paz (1914–1998) là nhà thơ người Mexico. Ông được trao giải Miguel de Cervantes năm 1981, giải văn chương quốc tế Neustadt năm 1982, và giải Nobel văn chương năm 1990.
Tháng Mười một bùn lầy:
những hòn đá vụn, những khúc xương đen,
những cung điện ngập ngừng.
Tôi băng qua những mái vòm và những cây cầu,
tôi còn sống, trong sự tìm sự sống.
Trong sảnh trăng
ánh sáng rỉ máu. Những nhân ngư
trao đổi những phản chiếu lạnh.
Tôi còn sống và trông thấy nhiều hồn ma,
tất thảy bằng máu xương, tất thảy đều đói khát.
Tháp topaz và máu,
tóc tết đen và bầu ngực hổ phách,
nữ-nhân dưới lòng đất.
Hổ, bò cái tơ, bạch tuộc, dây thường xuân lửa:
nàng đốt xương tôi và nàng hút máu tôi.
Chiếc giường, hành tinh đã tuyệt chủng,
đêm và thân xác là cái bẫy của những chiếc gương,
đống muối, người nữ-nhân.
Ăn những gì sót lại của tôi, mặt trời cao nguyên:
tôi còn sống và tôi đi tìm cái chết.
Octavio Paz, “Ida y vuelta,” Salamandra (J. Mortiz, 1962).
Nguyễn Huy Hoàng dịch.