Friedrich Hölderlin (1770–1843) là nhà thơ người Đức.
Tiếng vọng của Thiên đường! Trái tim thiêng liêng! Cớ sao
Cớ sao mi lại im lặng giữa những kẻ đương sống,
Ngủ, kẻ tự do! bị những kẻ vô thần
Đày vĩnh viễn xuống dưới sâu màn đêm u tối?
Phải chăng ánh sáng của Aether không bao giờ thức
Như trước nữa? Phải Trái đất, mẹ già, chẳng nở hoa?
Và chẳng phải đây đó Tinh thần, Tình yêu
Mỉm cười vẫn thực thi những quy luật của chúng?
Chỉ mi là không nữa thôi! Song các đấng trên trời
Thúc giục, và im lặng nặn thổi, như cánh đồng trống,
Hơi thở của Tự nhiên lên mi, nàng kẻ
Làm rạng rỡ tất cả, chất chứa mọi tâm hồn.
Hỡi hy vọng! Chẳng lâu nữa không chỉ những lùm cây
Chúng hát khúc ca ngợi cuộc sống, bởi sắp đến lúc
Khi từ cái miệng của những con người, nàng,
Tâm hồn đẹp hơn, sẽ tuyên bố mình hiện diện,
Rồi yêu thương hơn, trong liên minh với những người phàm,
Các nguyên tố hình thành, và khi đó mới trở nên
Phong phú, với lòng biết ơn của lũ con
Sùng kính, bầu vú của Đất, bất tận, mở ra
Và những ngày của chúng ta sẽ lại giống như hoa,
Nơi Mặt trời của Thiên đường sẽ thấy mình được san
Trong luân phiên tĩnh lặng, ánh sáng vui sướng
Sẽ tìm thấy chính mình ở trong niềm vui sướng,
Và ngài, đấng cai quản trong vô ngôn và bí mật
Sửa soạn những thứ tương lai, Vị Thần, Đấng Thánh Linh,
Bằng lời của con người, vào một ngày đẹp,
Sẽ, như đã từng, nói với những năm đang tới.
Friedrich Hölderlin, “Ermunterung” (1801).
Nguyễn Huy Hoàng dịch.