Georg Trakl (1887–1914) là nhà thơ người Áo.
GỬI NGƯỜI EM GÁI
Nơi em đi sẽ là mùa thu và buổi tối,
Con nai xanh, kêu tiếng dưới cây.
Ao cô đơn vào buổi tối.
Khẽ khàng kêu tiếng chim bay,
U sầu trên vòm mắt.
Nụ cười hẹp của em kêu.
Chúa đã bẻ cong mí mắt em.
Đêm những ngôi sao tìm, đứa trẻ của Thứ Sáu Tuần Thánh,
Vòm trán em.
SỰ CẬN KỀ CỦA CÁI CHẾT
Hỡi buổi tối, đi vào những làng quê tối tăm của thơ ấu.
Ao dưới những rặng liễu
Ngập những tiếng thở dài ô uế của u sầu.
Hỡi khu rừng, khẽ khàng cụp đôi mắt nâu,
Khi từ đôi tay xương xẩu của kẻ cô đơn
Sắc tím của những ngày mê hồn của anh ta chìm xuống.
Hỡi sự cận kề của cái chết. Chúng ta hãy cầu nguyện.
Trong đêm nay lỏng ra trên gối ấm
Nhuốm vàng hương đôi tay mảnh khảnh của cặp tình nhân.
AMEN
Mục rữa lướt qua căn phòng mục nát;
Những cái bóng trên giấy dán tường vàng; trong gương tối vòm
Nỗi buồn ngà của đôi tay chúng ta.
Những hạt nâu chạy qua những ngón tay chết.
Trong tĩnh lặng
Đôi mắt anh túc xanh của một thiên thần mở ra.
Buổi tối cũng xanh;
Giờ của sự tàn lụi chúng ta, cái bóng của Azrael,
Làm tối đi một khu vườn nhỏ màu nâu.
Georg Trakl, “Rosenkranzlieder,” Gedichte (Kurt Wolff Verlag, 1913).
Nguyễn Huy Hoàng dịch.