Tomas Tranströmer (1931–2015) là nhà thơ người Thụy Điển. Ông được trao giải văn chương quốc tế Neustadt năm 1990 và giải Nobel văn chương năm 2011.
1
Tôi thiếp đi trên giường
và tỉnh dậy dưới sống tàu.
Lúc bốn giờ sáng
khi những khúc xương róc sạch của đời
giao du lạnh lẽo với nhau.
Tôi thiếp đi giữa những con chim én
và tỉnh dậy giữa lũ đại bàng.
2
Dưới ánh đèn băng trên đường
sáng bóng như mỡ lợn.
Đây không phải châu Phi.
Đây không phải châu Âu.
Đây không phải đâu khác ngoài “ở đây.”
Và cái đã là “tôi”
chỉ là một lời
trong miệng của bóng tối tháng Mười hai.
3
Các ô nhà của cơ quan
trưng bày trong bóng tối
sáng lên như màn hình TV.
Một âm thoa ẩn
trong cái lạnh vĩ đại
phát ra âm thanh của nó.
Tôi đứng dưới bầu trời sao
và cảm thấy thế giới len lỏi
vào và ra khỏi chiếc áo khoác
như trong một tổ kiến.
4
Ba cây sồi đen trồi lên khỏi tuyết.
Rất thô, nhưng khéo tay.
Từ những chiếc chai khổng lồ của chúng
cành lá sẽ sủi bọt vào mùa xuân.
5
Xe buýt bò qua buổi tối mùa đông.
Nó sáng lên như một con tàu trong rừng vân sam
nơi con đường là một con kênh chết, sâu, hẹp.
Ít khách: vài người già và vài người rất trẻ.
Nếu nó dừng lại và tắt đèn
thế giới sẽ bị xóa.
Tomas Tranströmer, “Winter’s Formulae,” The Great Enigma: New Collected Poems, trans. Robin Fulton (New Directions, 2006).
Copyright © 1966 by Tomas Tranströmer | Nguyễn Huy Hoàng dịch.