Nguyễn Huy Hoàng

"Và trái tim không chết khi người ta nghĩ nó phải chết"

“Các lá bài đánh dấu” – Charles Simic

Charles Simic (1938–2023) là nhà thơ người Mỹ gốc Serbia. Ông được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1990, giải thơ Griffin quốc tế năm 2005, và giải Wallace Stevens năm 2007.

Các lá bài đánh dấu

Tôi mang TV và cây đàn bass đến tiệm cầm đồ.
Rồi tôi bị lấy cắp ô tô và mọi thứ trong đó.
Sáng nay tôi chỉ còn độc chiếc áo gió và dép lê trong nhà,
Nhưng tôi thấy vui, mặc dầu trời đang tuyết.
Nó chứng tỏ rằng nàng yêu tôi, tôi nói với đám đông
Chờ xe buýt. Họ không dám nhìn về phía tôi.

Tôi để mình hóa tồi tàn rách rưới, tôi giải thích.
Tôi đánh dấu các lá bài để tự lừa chính tôi.
Cả cuộc đời tôi cứ mãi nâng cao tiền cược, biết
Mỗi mất mát mới đảm bảo tôi có tình yêu trọn vẹn của nàng.
(Buýt đến muộn nên họ phải nghe cho hết.)
Tôi bảo họ tôi chưa từng gặp nàng, nhưng tôi chắc chắn
Rằng nàng có linh cảm về sự tồn tại của tôi,
Như tôi có với nàng. Có lẽ đây chính là thời khắc
Nàng đi tới và nhận ra tôi đang đứng đây?

Vì đầu óc đang mê mải với nụ hôn đầu của chúng tôi
Tôi không nghe thấy tiếng xe buýt chạy đến rồi đi.
Cao trên các mái nhà, bầu trời đã quang.
Tôi vẫn còn những lá bài nhớp nháp trong túi.
Với vận xui của mình, tôi đoán, nàng sẽ đến lúc đêm xuống.
Lê chân trong tuyết và run rẩy,
Tôi sẵn sàng đặt cược chỗ quần áo còn lại vào nàng.

Charles Simic, “Marked Playing Cards,” Walking the Black Cat (Houghton Mifflin Harcourt, 1996). This poem was first published in The New Yorker (September 16, 1996 Issue).

Nguyễn Huy Hoàng dịch.

Leave a comment

Information

This entry was posted on January 2, 2024 by in Thơ and tagged .

Categories

Archives

Enter your email address to follow this blog and receive notifications of new posts by email.

Design a site like this with WordPress.com
Get started