Zbigniew Herbert (1924–1998) là nhà thơ người Ba Lan. Ông được trao nhiều giải thưởng văn học, trong đó có giải nhà nước Áo cho văn chương châu Âu năm 1965, giải Herder năm 1973, và giải Jerusalem năm 1991. Ngoài thơ, ông cũng viết tiểu luận, một số vở kịch, và văn xuôi.
Tốt là chuyện đã qua
tốt là chuyện sắp tới
ngay cả chuyện đang xảy ra
cũng tốt
Trong cái tổ bện bằng da thịt
ở đó sống một con chim
đập cánh vào trái tim
chúng tôi thường gọi nó: sự bất an
và thỉnh thoảng: tình yêu
tối tối
chúng tôi đi dọc dòng sông nỗi buồn chảy xiết
dưới sông có thể thấy mình
từ đầu tới chân
giờ
chim đã rơi xuống đáy mây
sông đã chìm vào cát
bất lực như những đứa trẻ
và từng trải như những cụ già
chúng tôi đơn giản là tự do
tức là – sẵn sàng ra đi
Trong đêm một cụ già hiền từ đi tới
dỗ chúng tôi bằng cử chỉ mời gọi
– ông tên gì – chúng tôi sợ sệt hỏi
– Seneca – những ai đã học xong trung học nói
còn những ai không biết tiếng Latinh
họ gọi ta: người chết
Zbigniew Herbert, “Maturity,” Selected Poems, trans. Czesław Miłosz and Peter Dale Scott (Penguin, 1968).
Nguyễn Huy Hoàng dịch.