Louise Glück (1943–2023) là nhà thơ người Mỹ. Bà được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1993, giải Sách Quốc gia Mỹ cho thơ năm 2014, và giải Nobel văn chương năm 2020.
Hôm nay tôi đi khám bác sĩ –
bác sĩ nói tôi sắp chết,
không phải nguyên văn, nhưng khi tôi nói thế
cô không phủ nhận –
Ông đã làm gì với cơ thể mình, sự im lặng của cô nói.
Chúng tôi đã trao nó cho ông và hãy xem ông làm gì với nó,
ông đã ngược đãi nó thế nào.
Cháu nói không chỉ là thuốc lá, cô nói,
mà còn là ăn uống không điều độ, là rượu.
Cô là một phụ nữ trẻ; chiếc áo khoác trắng cứng che đi cơ thể cô.
Tóc cô vén ra sau, những lọn tóc nữ nhỏ nhắn
bị một dải đen ép lại. Cô không thoải mái ở đây,
ngồi sau bàn làm việc, bằng tốt nghiệp treo trên đầu,
đọc một danh sách các con số theo cột,
một số được đánh dấu để lưu ý.
Cột sống cô cũng thẳng, không bộc lộ cảm xúc gì.
Không ai dạy tôi cách chăm sóc cơ thể tôi.
Bạn lớn lên dưới sự chăm sóc của mẹ bạn, hoặc bà bạn.
Khi bạn thoát khỏi họ, vợ bạn sẽ làm thay, nhưng cô ấy lo lắng,
cô ấy không đi quá xa. Vậy là cơ thể này tôi có,
thứ bác sĩ đổ lỗi cho tôi – nó đã luôn được những người phụ nữ giám sát,
và để tôi nói cho bạn biết, họ đã bỏ sót nhiều thứ.
Cô bác sĩ nhìn tôi –
giữa chúng tôi, một chồng sách và hồ sơ.
Ngoài chúng tôi ra, phòng khám vắng tanh.
Có một cánh cửa sập ở đây, và qua cánh cửa đó,
xứ sở của người chết. Và người sống đẩy bạn qua,
họ muốn bạn đến đó trước, trước họ.
Bác sĩ biết điều đó. Cô có những cuốn sách của cô,
tôi có những điếu thuốc của tôi. Cuối cùng
cô viết gì đó lên một mẩu giấy.
Cái này sẽ giúp cho huyết áp của bác, cô nói.
Tôi đút nó vào túi, một dấu hiệu để ra về.
Và khi ra ngoài, tôi xé nó đi, như một tấm vé sang thế giới bên kia.
Cô thật điên rồ khi đến đây,
một nơi cô không quen biết ai.
Cô ở một mình; cô không đeo nhẫn cưới.
Cô về nhà một mình, đến chỗ trọ ngoài làng.
Và cô uống một ly rượu mỗi ngày,
bữa tối của cô không phải là bữa tối.
Và cô cởi chiếc áo khoác trắng ra:
giữa chiếc áo ấy và cơ thể cô,
chỉ một lớp cotton mỏng.
Và đến một lúc nào đó, nó cũng tuột đi.
Để được sinh ra, cơ thể bạn ký một thỏa ước với cái chết,
và từ thời khắc đó trở đi, tất cả những gì nó cố gắng làm là gian lận –
Bạn lên giường một mình. Có thể bạn ngủ, có thể bạn không bao giờ dậy.
Nhưng một lúc lâu bạn nghe thấy mọi âm thanh.
Đó là một đêm như bao đêm hè khác; bóng tối không bao giờ đến.
Louise Glück, “A Slip of Paper,” A Village Life (Farrar, Straus and Giroux, 2009).
Nguyễn Huy Hoàng dịch.