Friedrich Hölderlin (1770–1843) là nhà thơ người Đức.
Chín, nhúng vào lửa, được đem nấu
Là những quả và được thử trên trái đất, và đó là luật,
Tiên tri, rằng mọi thứ phải đi vào,
Như rắn, mơ mộng trên
Những ngọn đồi của thiên đường. Và nhiều thứ
Giống như trên vai một
Gánh củi, phải
Được giữ lại. Nhưng họa
Là những con đường. Bởi chệch,
Như những con ngựa, đi những nguyên tố
Bị giam cầm và những quy luật
Cổ xưa của trái đất. Và luôn luôn
Một nỗi khao khát hướng tới cái không bó buộc. Song nhiều thứ
Phải được giữ lại. Và cần thiết sự trung thành.
Nhưng về phía trước và phía sau chúng ta sẽ
Không nhìn. Hãy để mình được đung đưa, như
Một con thuyền tròng trành trên biển.
Nhưng làm sao, người yêu dấu? Ánh mặt trời
Trên mặt đất chúng ta thấy và bụi khô
Và ở quê nhà bóng của những cánh rừng và khói
Nở hoa trên mái nhà, gần những chóp xưa
Của những tòa tháp, yên bình; bởi chưng tốt
Khi trái lại, tâm hồn
Làm thương một đấng trên trời, là các dấu hiệu của ngày.
Bởi tuyết, như những bông linh lan
Chỉ tinh thần cao quý
Ở nơi đâu, tỏa sáng trên
Đồng cỏ xanh
Của dãy An-pơ, phân đôi, ở đó, nói về cây thập tự
Từng được dựng lên ở bên đường
Cho người chết, trên nẻo đường cao
Một kẻ lang thang bước đi giận dữ,
Đoán xa với
Người còn lại, nhưng đây là gì?
Bên cây vả Achilles của tôi
Với tôi đã chết rồi,
Và Ajax nằm
Cạnh những hang động của biển,
Bên những con suối kế cận dòng Skamandros.
Từ một tiếng rần rần ở thái dương, theo
Lệ thường của Salamis
Không lay chuyển, nơi cõi lạ, Ajax
Vĩ đại chết,
Nhưng Patroclus trong bộ giáp của nhà vua. Và cũng chết
Nhiều người khác. Nhưng bên Cithaeron nằm
Eleutherae, thành phố của Mnemosyne. Của nàng, cũng, khi
Vị thần buông chiếc áo choàng, đoạn Buổi tối cắt đứt
Những lọn tóc. Bởi chưng các đấng trên trời
Phật ý, khi một người, trốn tránh, không gom lại
Tâm hồn mình, song anh ta vẫn phải; như
Anh ta, đau buồn là lầm lạc.
Friedrich Hölderlin, “Mnemosyne” [Dritte Fassung] (1803).
Nguyễn Huy Hoàng dịch.