Pablo Neruda (1904–1973) là nhà thơ người Chilê. Ông được trao giải Nobel văn chương năm 1971 cho “một thứ thơ […] đã làm sống lại định mệnh và những ước mơ của một châu lục.”
Và ở tuổi ấy… Thơ đã đến
tìm tôi. Tôi không biết, tôi không biết
từ đâu nó tới, từ mùa đông hay giòng sông.
Tôi không biết bằng cách nào hay khi nào,
không, nó không phải những giọng nói, không phải
những từ ngữ, không phải sự im lặng,
nhưng từ một con phố nó gọi tôi,
từ những cành cây đêm,
bất thình lình giữa những người khác,
giữa những ngọn lửa dữ dội
hay một mình trở về,
nó ở đó, không mặt mũi,
và nó chạm vào tôi.
Tôi không biết phải nói gì, miệng tôi
không biết
gọi tên,
mắt tôi mù,
nhưng điều gì đó đã đánh động hồn tôi,
cơn sốt hay đôi cánh lạc,
và tôi đã một mình xoay xở,
giải mã
vết bỏng ấy,
và tôi đã viết dòng chữ mơ hồ đầu tiên,
mơ hồ, không thân, đơn thuần
vô nghĩa,
trí tuệ đơn thuần
của một kẻ chẳng biết gì,
và bỗng nhiên tôi thấy
bầu trời
tẽ ra
và mở ra,
các hành tinh,
những đồn điền phập phồng,
bóng tối bị xuyên thủng,
lỗ chỗ
những mũi tên, lửa và những bông hoa,
đêm choáng ngợp, vũ trụ.
Và tôi, tồn tại bé nhỏ,
say khoảng trống mênh mông
đầy những vì tinh tú,
trong sự tương đồng, trong hình ảnh
của sự bí ẩn,
cảm thấy mình là một phần thuần khiết
của vực thẳm,
tôi lăn cùng những vì sao,
trái tim tôi thả mình vào trong gió.
Pablo Neruda, “La poesía,” Memorial de Isla Negra (Editorial Losada, 1964).
Nguyễn Huy Hoàng dịch.