Tomas Tranströmer (1931–2015) là nhà thơ người Thụy Điển. Ông được trao giải văn chương quốc tế Neustadt năm 1990 và giải Nobel văn chương năm 2011.
Tôi buồn ngủ trên chuyến xe và tấp vào những tán cây bên đường. Tôi cuộn tròn trên ghế sau và ngủ. Bao lâu? Hàng giờ. Bóng tối đã buông xuống.
Tôi choàng tỉnh, không biết mình ở đâu. Tỉnh táo, nhưng chẳng ích gì. Tôi ở đâu? Tôi là AI? Tôi là cái gì đó tỉnh dậy trên ghế sau, vùng vẫy hoảng loạn như một con mèo trong bao. Ai?
Cuối cùng cuộc đời tôi trở lại. Tên tôi đến như một thiên thần. Bên ngoài các bức tường, một tín hiệu kèn thổi lên (như trong Leonora Overture) và các bước chân giải cứu mau chóng đi xuống cầu thang dài quá thể. Đó là tôi! Đó là tôi!
Song không nào thể quên cuộc vật lộn kéo dài mười lăm giây trong địa ngục của sự quên lãng, cách đường cái vài mét, nơi xe cộ lướt qua với những ánh đèn bật sáng.
Tomas Tranströmer, “The Name,” The Great Enigma: New Collected Poems, trans. Robin Fulton (New Directions, 2006).
Nguyễn Huy Hoàng dịch.