Friedrich Hölderlin (1770–1843) là nhà thơ người Đức.
28 THÁNG 11, 1799
Vẫn lưu luyến thân thiện khỏi con mắt của nàng năm
Rời đi, và trong sự ôn hòa của đàng Tây ánh
Bầu trời mùa đông bên trên những khu vườn
Của nàng, những thi vị và luôn luôn xanh tốt.
Và khi ta nhớ về ngày sinh của nàng và nghĩ,
Điều gì ta có thể dâng lên nàng trong biết ơn,
Vẫn còn sót những đóa hoa bên đường, làm
Một vương miện hoa cho nàng, công nương cao quý.
Song những thứ khác, lớn lao hơn, tinh thần cao cả!
Thời rộn ràng hơn trao nàng, khi sấm chớp lăn đi
Khỏi những ngọn núi, kìa hãy trông xem! và
Sáng trong, giống như những vì sao bình lặng, những
Hình dạng thuần khiết từ nỗi nghi ngờ dài xuất hiện;
Với ta là vậy; và công nương! không còn cô đơn
Trái tim của những kẻ sinh ra tự do
Trong niềm hạnh phúc của riêng họ; bởi đáng kính,
Đấng anh hùng đội vòng nguyệt quế tham gia cùng họ,
Kẻ chín muồi, đích thực; và cả những đấng thông thái,
Của chúng ta, cũng xứng đáng; lặng lẽ họ
Nhìn từ đỉnh cuộc đời, những người già nghiêm trang.
Người ca sĩ mơ chắc nghĩ mình nhỏ bé, và như
Trẻ nhỏ trên những sợi dây nhàn, khi niềm hạnh phúc
Của những đấng cao quý, khi hành động và
Quyết định của những đấng quyền thế đánh thức y.
Song danh nàng làm rạng khúc hát của ta; ngày nàng
Ta được phép mừng; ơn gọi của ta là ca ngợi
Những điều cao hơn, bởi vậy mà vị thần
Đã cho ta ngôn ngữ và trái tim biết ơn.
Hỡi ôi, giá ngày xiết bao vui sướng này cũng sẽ
Bắt đầu cho ta một thời đại, giá một khúc hát
Của ta rốt cuộc trong những vườn của nàng
Sẽ nảy nở, đấng cao quý!, xứng đáng với nàng.
Friedrich Hölderlin, “Der Prinzessin Auguste von Homburg” (1799).
Nguyễn Huy Hoàng dịch.