Zbigniew Herbert (1924–1998) là nhà thơ người Ba Lan. Ông được trao giải nhà nước Áo cho văn chương châu Âu năm 1965, giải Herder năm 1973, và giải Jerusalem năm 1991.
cho Giáo sư Henryk Elzenberg
Ngủ ngon nhé Marcus tắt đèn đi
và gấp sách lại Bởi chưng ở trên đầu
báo động bạc của những ngôi sao đã cất
bầu trời nói một thứ tiếng lạ
đây là tiếng thét man rợ của sợ hãi
mà tiếng Latin của ngài không hiểu được
Nỗi hãi hùng nỗi hãi hùng tăm tối liên miên
trên vùng đất mong manh của con người
bắt đầu đập Nó đang thắng Hãy nghe
tiếng nó gầm Dòng chảy bất tận
của các nguyên tố sẽ nhấn chìm văn ngài
đến khi bốn bức tường của thế giới đổ
Còn chúng tôi? – run rẩy trong gió
thổi vào những tàn tro khuấy động ete
cắn ngón tay tìm những từ vô ích
kéo những cái bóng đã đổ sau mình
Marcus bỏ sự yên bình của ngài đi thì hơn
hãy đưa tay cho tôi qua bóng tối
Hãy để nó run rẩy khi thế giới mù đập
lên các giác quan năm như cây lia yếu ớt
Lũ phản bội – vũ trụ và thiên văn học
sự tính toán của sao sự khôn ngoan của cỏ
và sự vĩ đại của ngài quá mênh mông
và Marcus những giọt lệ bất lực của tôi
Zbigniew Herbert, “To Marcus Aurelius,” Selected Poems, trans. Czesław Miłosz and Peter Dale Scott (Penguin, 1968).
Nguyễn Huy Hoàng dịch.