Nguyễn Huy Hoàng

"Và trái tim không chết khi người ta nghĩ nó phải chết"

“Cho người tình của tôi, về với vợ anh” – Anne Sexton

Anne Sexton sinh năm 1928 ở Newton, Massachusetts. Bà được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1967 và, sau một thời gian dài mắc rối loạn lưỡng cực, bà tự sát năm 1974.

Cho người tình của tôi, về với vợ anh

Cô ấy ở đó cả.
Cô ấy được nung chảy cẩn thận cho anh
và được đúc nên từ thơ ấu của anh,
đúc nên từ một trăm hòn bi ve yêu thích của anh.

Cô ấy đã luôn ở đó, anh yêu.
Cô ấy, thực, rất tinh xảo.
Pháo hoa trong cái giữa tháng Hai buồn tẻ
và thật như một chiếc nồi gang.

Chúng ta hãy đối diện đi, em chỉ là chốc lát.
Một thứ xa xỉ. Một cánh thuyền buồm đỏ tươi trong cảng.
Tóc em bốc lên như khói từ cửa sổ ô tô.
Những con nghêu cổ nhỏ trái vụ.

Cô ấy nhiều hơn thế. Cô ấy là cái phải có của anh,
đã trồng anh sự phát triển thực tế sự phát triển nhiệt đới của anh.
Đây không phải một thí nghiệm. Cô ấy là cả sự hòa hợp.
Cô ấy trông mái chèo và chốt chèo cho chiếc xuồng,

đặt hoa dại bên cửa sổ vào bữa sáng,
ngồi bên chiếc bàn xoay làm gốm lúc ban trưa,
đặt ba đứa trẻ dưới ánh trăng,
ba thiên thần mà Michelangelo vẽ,

làm thế với đôi chân dang rộng
trong những tháng khủng khiếp trong nhà nguyện.
Nếu anh ngước lên, những đứa trẻ ở đó
như những quả bóng bay dễ vỡ đậu trên trần.

Cô ấy cũng đã bế từng đứa xuống hành lang

sau bữa tối, đầu chúng cúi gập một cách riêng tư,
hai chân phản đối, từng đứa một,
mặt ửng vì một khúc hát và giấc ngủ ngắn của lũ trẻ.

Em trả trái tim lại cho anh.
Em cho phép anh –

vì dây cháy bên trong cô ấy, đập
giận dữ trong đất, vì con đĩ trong cô ấy
và sự chôn cất vết thương cô ấy –
vì sự chôn sống vết thương nhỏ đỏ áu của cô ấy –

vì ngọt lửa nhạt lập lòe dưới giẻ sườn cô ấy,
vì gã thủy thủ say đang chờ đợi trong mạch đập trái của cô ấy,
vì đầu gối của người mẹ, vì chiếc tất dài,
vì chiếc đai kẹp tất, vì tiếng gọi –

tiếng gọi tò mò
khi anh sẽ đào sâu vào cánh tay và bầu ngực
và giật dải ruy băng màu cam trên mái tóc cô ấy
và trả lời tiếng gọi, tiếng gọi tò mò.

Cô ấy thật trần truồng và độc nhất.
Cô ấy là tổng của bản thân anh và giấc mộng anh mơ.
Hãy leo lên cô ấy như một tượng đài, từng bước.
Cô ấy chắc.

Còn em, em là một bức tranh màu nước.
Em phai.

Anne Sexton, “For My Lover, Returning to His Wife,” Love Poems (Houghton Mifflin Company, 1969). This poem was first published in The New Yorker (February 3, 1968 Issue).

Nguyễn Huy Hoàng dịch.

Leave a comment

Information

This entry was posted on October 4, 2024 by in Thơ and tagged .

Categories

Archives

Enter your email address to follow this blog and receive notifications of new posts by email.

Design a site like this with WordPress.com
Get started