Tomas Tranströmer (1931–2015) là nhà thơ người Thụy Điển. Ông được trao giải văn chương quốc tế Neustadt năm 1990 và giải Nobel văn chương năm 2011.
Tôi lái xe qua một ngôi làng vào đêm, các ngôi nhà bước ra
dưới đèn pha chói lóa – chúng thức, chúng muốn uống.
Nhà cửa, chuồng trại, biển hiệu, xe cộ bỏ không – giờ là lúc
chúng khoác lên mình Sự sống. – Con người đang ngủ:
một số có thể ngủ ngon, số khác có nét mặt căng thẳng
như thể đang tập luyện vất vả cho sự vĩnh cửu.
Họ không dám buông dẫu giấc ngủ của họ quá nặng.
Họ nằm nghỉ như các thanh barie hạ xuống khi bí ẩn chạy qua.
Qua làng con đường chạy dài giữa những hàng cây rừng.
Và cây cối cây cối đồng lòng giữ im lặng với nhau.
Chúng có một màu sắc sân khấu tìm thấy trong ánh lửa.
Từng chiếc lá rõ mồn một! Chúng theo tôi suốt đường về.
Tôi nằm xuống chuẩn bị ngủ, tôi thấy những hình ảnh xa lạ
và những ký hiệu đang tự viết nguệch ngoạc đằng sau mí mắt
trên bức tường của bóng tối. Qua khe hở giữa tỉnh và mơ
một lá thư lớn đang cố gắng luồn vào trong vô ích.
Tomas Tranströmer, “Nocturne,” The Great Enigma: New Collected Poems, trans. Robin Fulton (New Directions, 2006).
Nguyễn Huy Hoàng dịch.