Tomas Tranströmer (1931–2015) là nhà thơ người Thụy Điển. Ông được trao giải văn chương quốc tế Neustadt năm 1990 và giải Nobel văn chương năm 2011.
Những ngày ở trường, pháo đài đông đúc nghẹt tiếng.
Lúc chạng vạng tôi đi bộ về dưới những tấm biển.
Sau đó là tiếng thì thầm không môi: “Dậy đi đồ mộng du!”
và mọi đồ vật đều chỉ tới Căn Phòng.
Tầng năm, nhìn xuống sân. Ngọn đèn cháy
trong một vòng tròn của hãi hùng hằng đêm.
Tôi ngồi không mí mắt trên giường và nhìn
các cuộn phim các cuộn phim ghi ý nghĩ người điên.
Như thể nó là cần thiết…
Như thể tuổi thơ cuối đang bị đập vỡ
để nó có thể đi qua tấm lưới.
Như thể nó là cần thiết…
Tôi đọc trong các cuốn sách kính nhưng chỉ thấy cuốn kia:
các vết bẩn đang ịn qua giấy dán tường.
Đó là những người chết còn sống
muốn chân dung của họ được vẽ!
Cho đến bình minh khi những người thu gom rác tới
lua khua những cái lon kim loại bên dưới,
những chiếc chuông xám yên bình của sân sau
ngân tôi vào giấc ngủ.
Tomas Tranströmer, “From the Winter of 1947,” The Great Enigma: New Collected Poems, trans. Robin Fulton (New Directions, 2006).
Nguyễn Huy Hoàng dịch.