Louise Glück (1943–2023) là nhà thơ người Mỹ. Bà được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1993, giải Sách Quốc gia Mỹ cho thơ năm 2014, và giải Nobel văn chương năm 2020.
Bây giờ cô đã có tuổi,
những chàng trai trẻ không còn tiếp cận cô
nên các đêm rảnh rỗi,
các con phố lúc chạng vạng đã từng rất nguy hiểm
đã trở nên an toàn như đồng cỏ.
Nửa đêm, thị trấn yên ắng.
Ánh trăng phản chiếu trên những bức tường đá;
trên vỉa hè, bạn có thể nghe thấy những âm thanh bồn chồn
của những người đàn ông vội về nhà với vợ và mẹ; tầm này,
các cánh cửa đã khóa, các ô cửa sổ tối om.
Khi họ đi qua, họ không để ý đến cô.
Cô như một ngọn cỏ khô trên một cánh đồng cỏ.
Vậy nên đôi mắt cô chưa từng quen ngước khỏi mặt đất
bây giờ tự do đi đến nơi chúng thích.
Lúc đã chán những con phố, lúc trời đẹp, cô đi bộ
trên những cánh đồng nơi thị trấn kết thúc.
Thỉnh thoảng, mùa hè, cô đi xa đến tận bờ sông.
Đám thanh niên thường tụ tập cách đấy không xa
nhưng bây giờ dòng sông đã cạn vì thiếu mưa, nên
bờ sông vắng ngắt –
Hồi đó có những buổi picnic.
Các chàng trai và các cô gái cuối cùng ghép đôi;
sau một lúc, họ đi vào rừng
nơi lúc nào cũng là chạng vạng –
Rừng bây giờ sẽ trống –
những tấm thân trần truồng đã tìm được nơi khác để ẩn náu.
Dưới sông, chỉ có đủ nước để bầu trời đêm
vẽ các họa tiết trên những viên đá xám. Trăng sáng,
một viên đá giữa nhiều viên đá khác. Và gió nổi lên;
nó thổi những cái cây nhỏ mọc ở bờ sông.
Khi bạn nhìn vào một tấm thân bạn thấy một lịch sử.
Một khi tấm thân đó không còn được nhìn thấy nữa,
câu chuyện mà nó tìm cách kể sẽ bị mất đi –
Những đêm như đêm nay, cô sẽ đi bộ đến tận cây cầu
trước khi quay lại.
Mọi thứ vẫn còn có mùi của mùa hè.
Và tấm thân cô như bắt đầu trở lại tấm thân cô đã có hồi trẻ,
lấp lánh dưới lớp quần áo mùa hè nhẹ bâng.
Louise Glück, “Walking at Night,” A Village Life (Farrar, Straus and Giroux, 2009).
Nguyễn Huy Hoàng dịch.