Friedrich Hölderlin (1770–1843) là nhà thơ người Đức.
Trong thung lũng của mi trái tim ta bừng dậy với
Sự sống, những làn sóng của mi nô đùa quanh ta,
Và tất cả những ngọn đồi biết mi, kẻ
Ngao du, không ngọn nào đối với ta xa lạ.
Trên đỉnh cao của chúng thường không khí của bầu trời
Xoa dịu ta nỗi đau nô lệ; và từ thung lũng,
Như sự sống từ chiếc chén của sướng vui,
Những làn sóng bạc mang ánh xanh lam lấp lánh.
Những giòng suối nhỏ trên núi vội vã chảy xuống mi,
Cùng với chúng trái tim ta, và mi đưa chúng ta
Tới giòng Rhein hiền hòa và cao cả, tới
Các thành phố và những hòn cù lao đáng yêu.
Thế giới với ta vẫn đẹp, và mắt ta chạy thoát,
Khao khát những sự quyến rũ của trái đất, khỏi ta
Tới giòng Pactolus vàng, tới bờ biển
Smyrna, tới rừng Ilium. Ta cũng thường
Muốn đặt chân xuống Sunium, hỏi con đường câm
Nơi nào những cột trụ của mi, Olympion,
Trước khi gió bão và thời đại cũng sẽ
Chôn vùi mi vào tàn tích của các ngôi đền
Của Athen và hình ảnh các vị thần của họ;
Bởi mi đứng đơn độc đã lâu, hỡi niềm kiêu hãnh
Của thế gian không còn nữa. Và các ngươi
Những đảo đẹp Ionia, nơi gió biển
Làm mát những bờ biển oi bức và rì rầm qua
Rừng nguyệt quế, khi mặt trời sưởi ấm những thân nho;
Hỡi ôi! nơi một mùa thu vàng vẫn biến
Tiếng thở dài của người nghèo thành những khúc ca,
Khi cây lựu của anh ta chín, khi trong đêm xanh
Cây cam đắng lóe lên, và nhựa rỉ từ những cây
Nhũ hương, và tiếng trống và tiếng chũm chọe
Cất lên làm nền cho các điệu nhảy mê cung.
Tới các ngươi, những hòn đảo! biết đâu thần hộ mệnh
Một ngày sẽ đưa ta; song đến lúc ấy cũng không
Rời xa ta, bởi lòng trung, giòng Neckar
Với những đồng cỏ tươi và rặng liễu ven sông.
Friedrich Hölderlin, “Der Nekar” (1800).
Nguyễn Huy Hoàng dịch.