Georg Trakl (1887–1914) là nhà thơ người Áo.
gửi Karl Minnich
Những hạt dẻ nâu. Những người già họ lướt đi lặng lẽ
Vào buổi tối tĩnh lặng; những chiếc lá đẹp úa mềm.
Con hoét đùa giỡn với kẻ em họ đã chết trong nghĩa trang,
Angela được cô giáo tóc vàng hộ tống.
Nhìn ra từ cửa sổ nhà thờ những hình ảnh thuần của cái chết;
Một mảnh đất dính máu nom rất thảm và thê lương,
Cổng vẫn đóng hôm nay. Người giữ nhà thờ cầm chìa khóa.
Người em gái trò chuyện hòa nhã với các hồn ma ở trong vườn.
Trong các hầm rượu cổ rượu chín một thứ vàng, trong vắt.
Những quả táo mùi ngọt. Niềm vui tỏa sáng ở không xa.
Trẻ con thích nghe truyện cổ tích cho buổi tối dài trôi qua;
Sự điên dịu dàng thường cũng lộ mình cái vàng, cái thật.
Màu xanh ngập hoa mộc tê; trong các căn phòng ánh nến.
Chỗ của họ đã được dọn, những kẻ khiêm nhường.
Một số phận cô đơn lướt qua ở bìa rừng,
Đêm hiện ra, thiên thần của sự nghỉ ngơi, nơi ngưỡng cửa.
Georg Trakl, “Winkel am Wald,” Gedichte (Kurt Wolff Verlag, 1913).
Nguyễn Huy Hoàng dịch.