Zbigniew Herbert (1924–1998) là nhà thơ người Ba Lan. Ông được trao giải nhà nước Áo cho văn chương châu Âu năm 1965, giải Herder năm 1973, và giải Jerusalem năm 1991.
Các ban công than ôi ta không phải là người chăn cừu
một rừng hương đào suối và mây không phải là dành cho ta
một kẻ xứ Arcadia bị lưu đày chỉ còn lại các ban công
ta phải nhìn lên mái như thể chúng là biển cả mênh mông
nơi một tiếng than dài của những con tàu chìm đang bốc khói
còn lại gì cho ta tiếng khóc của những cây đàn mandolin
một chuyến bay ngắn và một cú rơi xuống đáy đá
nơi người ta đợi giữa đám hóng hớt thủy triều của sự vĩnh hằng
bằng cách dâng một ít máu để đổi lại
đây không phải là điều ta đợi không nó không phải tuổi trẻ
đứng với cái đầu được băng bó và chắp lại bàn tay
nói trái tim ngốc nghếch con chim bị bắn
hãy ở lại đây nơi vách đá
có đậu ngọt và hoa sen cạn trong cái hộp xanh
gió vào buổi tối thổi từ những khu vườn được cắt tỉa
một làn gió biển với gàu trên cổ áo một cơn bão què quặt
thạch cao rụng xuống dưới sàn sàn của một ban công
với cái đầu quấn băng một mảnh thừng sót lại như một lọn tóc
ta đứng giữa sự nghiêm túc như đá của các nguyên tố già
phải đồng hồ phải thuốc độc đây sẽ là chuyến đi duy nhất
một chuyến đi bằng phà sang tới bờ bên kia sông
không có bóng của biển hay cái bóng của các hòn đảo
chỉ có những cái bóng của những người thân yêu của chúng ta
phải chỉ một chuyến đi phà ở cuối chỉ một chuyến đi phà
hỡi các ban công những kẻ ăn xin đang hát nỗi đau gì dưới đáy
và lời than khóc của họ được tham gia bởi một giọng
một giọng của sự hòa giải trước chuyến đi phà
– hãy thứ lỗi cho ta ta đã không yêu các ngươi đủ nhiều
ta đã lãng phí tuổi trẻ để kiếm tìm những khu vườn thực sự
và những hòn đảo thực sự trong tiếng gầm của sóng
Zbigniew Herbert, “Balconies,” Elegy for the Departure and Other Poems, trans. Bogdana and John Carpenter (Ecco Press, 1999).
Nguyễn Huy Hoàng dịch.