Nguyễn Huy Hoàng

"Và trái tim không chết khi người ta nghĩ nó phải chết"

“Giòng Ister” – Friedrich Hölderlin

Friedrich Hölderlin (1770–1843) là nhà thơ người Đức.

Giòng Ister

Bây giờ hãy đến, lửa!
Nôn nóng chúng ta
Muốn nhìn ngắm ngày,
Và khi bài kiểm tra
Đã đi qua đầu gối,
Người ta có thể nhận thấy tiếng khóc của khu rừng.
Song chúng ta, hát từ sông Indus,
Đến từ xa và
Từ giòng Alpheus, từ lâu
Chúng ta đã tìm điều thích hợp,
Chẳng phải không cánh mà người ta
Có thể với tới cái gần nhất
Trực tiếp
Và đến phía bên kia.
Song ở đây chúng ta muốn dựng xây.
Vì chưng các giòng sông làm đất
Canh tác được. Bởi khi thảo mộc phát triển
Và đến cùng chỗ
Vào mùa hè các loài thú uống nước,
Con người cũng đi tới đó.

Song người ta gọi giòng sông này là Ister.
Đẹp xinh nó ngụ. Tán lá của các cây cột cháy,
Và rung rinh. Hoang dã chúng đứng
Chống đỡ lẫn nhau; bên trên,
Một kích thước thứ hai, vọt ra
Mái nhà bằng đá. Thành thử ấy chẳng
Làm ta ngạc nhiên, rằng nó
Đã mời Heracles làm khách,
Lấp lánh nơi xa, dưới ngọn Olympus,
Khi chàng, đi tìm bóng mát,
Đi tới từ eo đất nóng bức,
Bởi chưng đầy lòng can đảm
Người ta ở đó, song cũng cần, cho các linh hồn,
Cả sự làm mát. Vì thế mà chàng thích
Đến những mạch nước ở đây và các bờ vàng,
Thơm lắm bên trên, và đen
Với rừng vân sam, nơi trong sâu thẳm
Một người thợ săn thích đi dạo
Vào buổi trưa, và sự phát triển có thể nghe thấy
Trên những cái cây đầy nhựa của giòng Ister,

Song chừng như nó gần như
Đi ngược và
Ta nghĩ, nó phải đến
Từ đằng Đông.
Có nhiều điều
Để nói về chuyện này. Và vì sao
Nó treo thẳng vào núi? Giòng sông kia,
Sông Rhein, đã chảy ngang
Đi. Chẳng phải tự nhiên mà các giòng sông
Chảy qua đất hạn. Nhưng bằng cách nào? Cần một dấu hiệu,
Không gì khác, đơn giản và rõ ràng, để mặt trời
Và mặt trăng nó mang trong tâm trí, chẳng thể tách rời,
Và đi tiếp, cả ngày và đêm, và
Các đấng trên trời cảm thấy ấm áp bên nhau.
Cũng vì thế mà chúng là
Niềm vui của Đấng Tối cao. Bởi không làm sao ngài
Đi xuống? Và giống như Hertha xanh,
Chúng là những đứa con của Thiên đường. Song quá kiên nhẫn
Nó trông đối với tôi, không
Tự do hơn, và gần như chế giễu. Bởi chưng khi

Ngày phải khởi đầu
Trong tuổi xuân, khi nó bắt đầu
Lớn lên, một kẻ khác đã ở đó
Đẩy cao sự huy hoàng, và như những con ngựa con
Nó nghiến hàm thiếc, và xa xa các cơn gió
Nghe thấy các hoạt động,
Nó lại mãn nguyện;
Song tảng đá thì cần những vết cắt
Và trái đất cần những đường cày,
Không chào đón sẽ nếu không, không thời đoạn;
Thế nhưng nó làm gì, giòng sông kia,
Không ai biết.

Friedrich Hölderlin, “Der Ister” (1803).

Nguyễn Huy Hoàng dịch.

Leave a comment

Information

This entry was posted on April 6, 2025 by in Thơ and tagged .

Categories

Archives

Enter your email address to follow this blog and receive notifications of new posts by email.

Design a site like this with WordPress.com
Get started