Charles Simic (1938–2023) là nhà thơ người Mỹ gốc Serbia. Ông được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1990, giải thơ Griffin quốc tế năm 2005, và giải Wallace Stevens năm 2007.
Thần chết làm việc nhiều thế nào,
Hắn quần quật một ngày dài thế nào,
Chẳng ai biết. Cô vợ
Bé nhỏ lúc nào cũng một mình
Là quần áo cho thần chết.
Những cô con gái xinh xắn
Dọn bữa tối cho thần chết.
Hàng xóm thì chơi
Tá lả ở sân sau
Hoặc khồi khàn trên các bậc thềm
Uống bia. Thần chết,
Trong khi đó, ở một góc
Xa lạ của thị trấn, đang đi tìm
Một kẻ ho nặng,
Nhưng địa chỉ thế nào lại không đúng,
Đến thần chết cũng chẳng lần ra
Giữa tất cả cửa khóa…
Và trời đã bắt đầu mưa.
Đêm gió dài phía trước.
Thần chết chẳng có lấy một tờ báo
Để che đầu, chẳng có lấy
Một xu để gọi cho cô vợ trông ngóng,
Đang chầm chậm, buồn ngủ cởi đồ
Và duỗi người trần truồng
Bên phía giường của thần chết.
Charles Simic, “Eyes Fastened with Pins,” Charon’s Cosmology (George Braziller, 1977).
Nguyễn Huy Hoàng dịch.