Nguyễn Huy Hoàng

"Và trái tim không chết khi người ta nghĩ nó phải chết"

“Giờ xanh” – Gottfried Benn

Gottfried Benn (1886–1956) là nhà thơ người Đức.

Giờ xanh

I

Tôi bước đi vào trong giờ xanh thẳm –
đây là hành lang, xích khóa sau lưng
và trong phòng một màu đỏ trên một cái miệng
và một bát hoa hồng muộn – là em!

Cả hai ta đều biết, những lời ấy
ta đã thường nói và cho nhau ta mang
giờ giữa ta chẳng là gì và lạc lõng:
đó là tất cả và là nước cờ tàn.

Sự im lặng đã tiến xa đến mức
nó lấp đầy căn phòng và tự nghĩ ra trong
cái giờ – không gì hy vọng và không gì chịu đựng –
với cái bát hoa hồng muộn – là em!

II

Mặt em nhòe đi, cần nâng niu và trắng,
trong khi đó trên miệng em gom
mọi ham muốn, những bông hoa và sắc tím
từ vùng đất dạt đến của tổ tiên.

Em trắng đến nỗi, người ta ngờ sẽ vỡ
trong tuyết, trong sự rụng hoa,
những bông hồng trắng chết chóc, từng chi – trên miệng
một nhành san hô, nặng và cỡ một vết thương.

Em mềm đến nỗi, em mang tin báo
về một hạnh phúc từ chìm đắm và hiểm nguy
trong giờ xanh, một giờ xanh thẳm
và chẳng ai chắc nó có thật, khi nó đã đi.

III

Tôi hỏi em, em đã của người khác,
cớ sao mang đến những bông hồng muộn kia?
Em nói, những giấc mơ đi, phút giờ lang thang mất,
tất cả là gì: tôi và hắn và em?

“Chuyện gì sinh ra, cũng lại tìm đến cái kết,
chuyện gì xảy ra – chẳng ai biết chắc được điều gì,
xích khóa, ta im lặng trong các bức tường kín,
và ngoài kia, cao và xanh thẳm sự bao la.”

Gottfried Benn, “Blaue Stunde,” Fragmente (1951).

Nguyễn Huy Hoàng dịch.

Leave a comment

Information

This entry was posted on April 28, 2025 by in Thơ and tagged .

Categories

Archives

Enter your email address to follow this blog and receive notifications of new posts by email.

Design a site like this with WordPress.com
Get started